Những bài thơ hay chào mừng ngày Quân đội nhân dân Việt Nam
TOP 27 bài thơ ngày 22/12 đặc sắc, ý nghĩa nhất như: Đêm hành quân, Trái tim người lính, Sao anh chưa về, Chất lính, Đại tướng của lòng dân, Anh ấy về thăm, Đẹp thay quân đội nhân dân Việt Nam, Ngày đoàn tụ em trao…. sẽ giúp các bạn thỏa sức tham khảo.
Qua đó, các bạn sẽ có thêm nhiều ý tưởng mới để tổ chức các hoạt động chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12. Bên cạnh đó, còn có thể lựa chọn để ngâm thơ, lồng ghép vào các chương trình. Và cũng đừng quên gửi lời chúc 22/12 ý nghĩa tới những người thân yêu nhé!
Chào mừng ngày 22/12 – Trần Sơ
Mừng ngày quốc phòng toàn dân
Mừng ngày thành lập của quân đội mình
Quân đội cụ Hồ Chí Minh
Những người gìn giữ hòa bình tự do
Bạn đang xem: Những bài thơ hay chào mừng ngày Quân đội nhân dân Việt Nam
Biển đông sóng lớn, gió to
Vẫn chắc tay súng giữ cho vững bền
Quân tướng từ dưới lên trên
Một lòng, một dạ không quên lời thề
Giữ từng tấc đất miền quê
Tuổi xanh không tiếc, chẳng nề gian nan
Khó khăn dù vẫn muôn vàn
Đoàn quân vẫn bước, vẫn vang quân hành
Quân – Dân như bức tường thành
Việt Nam đất nước xứng danh Anh Hùng.
Trái tim người lính – Vũ Dung
Chẳng hiểu từ bao giờ em yêu lính
Yêu bước chân dũng mãnh lúc hành quân
Yêu màu áo xanh dân dã thật gần
Yêu bài hát ” Khúc quân hành” Sôi nổi
Anh yêu em bằng trái tim nóng hổi
Trái tim người lính rất đỗi dịu dàng
Dòng máu nóng trong huyết quản anh mang
Của ông cha bao đời vẫn cuộn chảy
Lũ giặc đến tình yêu thành lửa cháy
Thiêu đốt kẻ thù giành lại giang san
Đời lính chiến chẳng biết sợ nguy nan
Bạn với cây với muôn ngàn sóng gió
Giữa khó khăn tình yêu càng sáng tỏ
Bao nhớ thương gửi theo gió theo mây
Tổ quốc còn tình yêu mãi còn đây
Tim người lính lồng bóng hình đất nước.
Sao anh chưa về lại – Phạm Hùng
Chiến tranh hết anh còn chưa về lại
Để mẹ buồn đợi bên mái nhà tranh
Nước mắt mẹ nối đuôi nhau chảy mãi
Và nỗi đau khiến giấc ngủ chẳng lành.
Cha ngã xuống nơi cổ thành Quảng Trị
Nén đau thương ngày chăm chỉ cấy, cày
Gom hạt thóc nuôi đoàn quân đánh Mỹ
Nhiều đêm trường lệ mẹ đẫm bàn tay.
Anh khôn lớn trong những ngày họ Đặng
Gieo vành khăn màu trắng khắp phương nam
Mẹ nức nở giữa canh dài khuya vắng
Lúc được tin anh ngừng việc đang làm.
Vai khoác súng dù chẳng ham chém giết
Chàng kỹ sư bỏ cây lúa lên đường
Trong huyết quản sục sôi dòng máu Việt
Không thể nhìn khi Tổ Quốc tang thương!
Chiến tranh hết sao anh chưa về lại?
Đang ở đâu giữa hoang dại núi rừng
Anh có biết nhiều năm rồi khắc khoải
Mẹ bây giờ đã bạc tóc, còng lưng.
Mẹ chờ mãi anh còn đi biền biệt?
Không trở về thăm lại mái nhà xưa
Chiến trường cũ máu loang giờ đã hết
Sao chẳng về hồn dãi nắng, dầm mưa.
Nhiều đồng đội vẫn sớm, trưa tìm kiếm
Anh nằm đâu sao chẳng chịu quay về
Nước mắt mẹ chưa bao giờ ngừng chảy
Kể từ ngày.
Anh hăm hở ra đi!
Chất lính – Ngô Hạnh
Gian khổ nào bằng vượt dãy Trường sơn
Thiếu gạo thiếu rau sốt rét mưa nguồn
Lính vẫn hiên ngang tiến lên phía trước
Đường ra trận đều chung một hướng.
Là con đường giải phóng Miền Nam.
Có gì quý hơn độ tuổi thanh xuân
Vì độc lập ta hiến dâng tất cả.
Những nét riêng tư cũng không còn nữa
Tất cả hòa chung nhịp bước quân hành.
Tất cả làm nên đại thắng Mùa Xuân.
Hòa bình rồi về đời thường phẳng lặng
Lính vẫn sẻ chia như chiến trận thuở nào
Chút hàng căng tin có đáng là bao
Chia căn hộ cũng nhường người lấy trước.
Cái lý của anh: quý như tính mạng
Ta dám cho rồi nhường tiếp có sao!
Việc khó khăn vẫn hăng hái đi đầu
So vượt Trường Sơn – chỉ là chuyện nhỏ.
Cuộc sống đời thường biết bao cám dỗ
Chất lính giữ gìn đâu phải giản đơn.
Đời có nghèo chẳng toan tính thiệt hơn
Sống liêm khiết rồi cũng đâu vào đấy.
Không nói ra mà người đời vẫn thấy.
Người có quên nhưng trời chẳng thể quên
Mất cái này được cái khác lớn hơn.
Sướng-khổ-buồn-vui luật đời là thế
Dẫu cuộc đời có thăng trầm dâu bể
Thì vẫn tự hào chất lính mãi trong ta.
Đại tướng của lòng dân – Hồng Ngoãn
Quảng Bình đó quê cha đất mẹ
Bác lớn lên sức trẻ căng tràn
Khi mà đất nước gian nan
Chẳng nề đói khổ, đâu màng hiểm nguy
Điện Biên Phủ mãi ghi một thuở
Đờ – Cát kia phải bỏ, quy hàng
Mường Thanh, Hồng Cúm,Him Lam
Lẫy lừng trang sử, ngỡ ngàng năm châu
Con người ấy mang bầu nhiệt huyết
Đức hi sinh mãnh liệt hơn người
Trí tài lớn tựa biển khơi
Đánh cho Pháp, Mỹ phải rời khỏi đây…
Quên sao được cái ngày Bác mất
Cả nước buồn ấy thật đau thương
Trải bao sương gió dặm trường
Bác về với mẹ quê hương Vũng Chùa.
Đẹp thay quân đội nhân dân Việt Nam – Định Thị Hiển
Cả đời em chẳng yêu ai
Yêu anh bộ đội, có tài đánh tây
Câu hò ngày ấy, còn đây
Vang vọng bến nước, đường cày đảm đang
Nếu không chiến thắng vẻ vang
Chưa xong nhiệm vụ, đừng màng cưới em
Em ơi..đợi nhé không hèn
Sau khi thắng lợi, làm quen cũng vừa
Ru hời trên võng đò đưa
Ngủ đi còn giặc, cha chưa thể về
Giọng hò,lời ru đê mê
Tạo nên sức mạnh, diệt bè xâm lăng
Bộ đội càng đánh càng hăng
Bè lũ cướp nước, trực thăng lộn nhào
Lời bác dặn dò hôm nào
Quân đội làm tốt, không sao nhãng lòng
Quân đội Việt Nam anh hùng
Luôn luôn tỏa sáng, trong lòng nhân dân.
Anh ấy về thăm – Phạm Quang Thu
Anh là lính không biết con cựa mình trong bụng
Cứ thương em, nửa mếu nửa cười
Âu yếm quá, ba lô lụng thụng
Bất ngờ giầy, tã lót cứ tung rơi
Vợ thương chồng chân tay luýnh quýnh
Ba lô sờn quên cả đính cúc, khuy
Về thăm vợ bụng mang dạ chửa
Thương vợ con chỉ biết ngồi quỳ!
Tư thế bắn, tư thế ngồi tuyên thệ
Áp môi hôn khệ nệ một bụng bầu
Chưa bao giờ thấy Tình yêu lính trẻ
Mộc mạc thôi mà khôn tả chiều sâu!
Trường Sơn bản tình ca bất tử – Hoàng Như Phượng
Hát lên em bản tình ca Đất nước
Bên cây đàn, cánh võng giữa bao la
Trường Sơn hôm nay đẹp lắm ngàn hoa
Ríu rít tiếng chim, chan hòa sức sống.
Mỗi ngọn cỏ, nhành cây giữa đại ngàn gió lộng
Mang trong lòng bao khát vọng vươn lên
Dấu trong mình muôn vết cứa chẳng thành tên
Luôn giữ màu xanh làm nên lịch sử.
Những người lính kiên trung không tiếc thân mình gìn giữ
Tấc đất quê hương can đảm, kiên cường
Không nề chông gai, bom đạn coi thường
Sát cánh bên nhau giữ con đường huyết mạch.
Những chuyến xe đã đi vào sử sách
Những đoàn quân điệp điệp, trùng trùng
Như còn đâu đây trước hùng vĩ núi rừng
Trái tim anh đập trong mạch đường bất tử.
Hát lên em giữa đạn bom rực lửa
Bản tình ca nối một dải sơn hà
Rừng Trường Sơn vang khúc khải hoàn ca
Niềm hạnh phúc mừng nước nhà thống nhất.
Ngày đoàn tụ em trao – Hồng Soi
Đã bao mùa em gom ánh sao đêm
Gửi vào mây chuyển về nơi đảo nhỏ
Các vì sao lung linh hòa trong gió
Nơi quân trường đã sáng tỏ chưa anh?
Ngày anh đi em đơn lẻ mong manh
Bao hứa hẹn nay lỡ đành gác lại
Nụ hôn đầu trao nhau còn nhớ mãi
Nhớ bờ vai em tựa suốt đêm thâu!
Quê hương ta cuộc sống đã đổi màu
Nông thôn mới đầu còn nghèo như trước
Đó là điều cả làng hằng mong ước
Niềm vui này không ngăn nổi lệ tuôn!
Chờ anh hoài nỗi nhớ dệt thành khuôn
Nơi đầu nguồn luôn khát khao rạo rực
Gió chuyển mùa em trằn trọc thao thức
Nhớ thương anh đang gác trực đêm ngày!
Dẫu hiểm nguy xin chớ có lung lay
Biết đắng cay mới có ngày hái quả
Trước kẻ thù đừng bao giờ gục ngã
Nguyện lời thề mình đã hứa năm nao.
Hết nghĩa vụ
Ngày đoàn tụ em trao!
Màu xanh áo lính – Phan Hoàng
Trên mọi miền Tổ quốc ta qua
Đâu cũng gặp màu xanh áo lính
Của Quân đội Việt Nam hùng mạnh
Màu biển trời sông núi mênh mông
Đoàn quân từ thôn xóm ruộng đồng
Lớn nhanh tựa chàng trai Phù Đổng
Từ buổi gậy tầm vông thay súng
Đã trưởng thành làm một Điện Biên
Đoàn quân từ kìm kẹp đứng lên
Đã phất cao ngọn cờ Giải phóng
Làm cuộc Tổng tiến công hùng dũng
Để hoàn thành thống nhất non sông
Ôi màu xanh áo lính yêu thương
Sáng trên vai màu cờ Tổ quốc
Mang sứ mệnh giữ gìn đất nước
Để màu xanh mãi mãi cho đời!
Đêm hành quân – An Giang Bùi
Đường hành quân qua một cánh rừng,
Đơn vị dừng chân ngày mai tiếp bước,
Đêm về khuya chị Hằng còn thức,
Gió thì thầm, âu yếm trên cây.
Đồng đội ngủ say,
Tôi cầm cây bút.
Lá rừng bỗng chốc,
Gọi nhau xạc xào.
Đêm đã vào sâu,
Phập phồng chờ đợi.
Vì sao le lói,
Vén lá nhìn tôi.
Sao Mai thấp thoáng đỉnh đồi,
Trầm ngâm suy tưởng, bồi hồi nhớ ai.
Hai đầu nỗi nhớ – Ngô Hương
Em với anh ở hai đầu nỗi nhớ!
Tháng ngày trôi sao bỏ ngỏ tìm nhau
Thương về anh người lính nơi tuyến đầu
Nơi biển đảo xa xôi ngàn cách trở
Sóng vỗ về ngày đêm mong nhớ
Nơi quê nhà em vẫn đợi chờ anh
Bờ cát dài ôm trọn biển xanh
Như tình em không bao giờ phai nhạt
Và em sẽ mãi là bờ cát..
Ôm tình anh vỗ nhè nhẹ về em
Yêu anh nhiều vất vả ngày đêm
Chắc tay súng giữ biển trời tổ quốc
Nơi quê nhà thơ anh em đọc thuộc
Hậu phương em giữ vững tình anh
Hẹn ngày về tình ta mãi thắm xanh
Mình cùng bước trên con đường hạnh phúc
Mỗi câu thơ gửi lời em xin chúc
Luôn giữ gìn sức khỏe nhé anh
Cầu tạm – Hồ Viết Bình
Nước lũ ngập tràn cuốn ván trôi
Chỉ còn trơ lại cáp dây thôi
Bộ đội xung phong làm cầu tạm
Nằm ngang thay ván, ôi tuyệt vời
Trong lúc đợi chờ đem ván tới
Có cầu vượt suối khỏi phải bơi
Trẻ em thôn bản không bỏ học
Ôi sao cảm động nước mắt rơi.
Phát huy truyền thống 74 năm
Nơi nào đất nước gặp khó khăn
Cũng đều có mặt anh bộ đội
Cho dù đánh đổi tuổi thanh xuân.
Nghĩa tình đồng đội – Nguyễn Đình Cường
Kính tặng: trung tướng Nguyễn Quốc Thước bài thơ
Giữa nghĩa trang thấy một vị tướng già
Với quân phục chỉnh tề, sao trên mũ
Ông đi chậm giữa trang nghiêm hàng ngũ
Trên tay ông nắm hương cháy vơi dần
Như ngày xưa ông vẫn thế – ân cần
Dặn chiến sỹ trước lúc vào chiến dịch
Muốn tất cả luôn phải về tới đích
Mặc quân thù có pháo nổ, bom rơi…!
Nay hòa bình ông chẳng được thảnh thơi
Đêm khó ngủ còn bao điều dằn vặt
Bình minh sáng – nhiều cuộc đời đã tắt
Để bừng lên những giá trị vĩnh hằng…!
Ý chí ông muốn làm cổ xe tăng
Húc bẹp lũ nội xâm đang tàn phá
Và ngăn cản những sóng ngầm biển cả
Để quê hương đất nước được thanh bình
Viếng đồng đội xong, ông có phút lặng thinh
Như thầm hứa với linh hồn liệt sỹ:
Đồng đội ơi! Cứ niết bàn yên nghỉ
Tổ Quốc trường tồn – đã có lớp cháu con!
Lính Cụ Hồ – Nguyễn Thị Khánh Hà
Núi rừng vắng chẳng bóng người
Chỉ biên phòng với tiếng cười và mây
Giữa biển cả, giữa trời đây
Lính Hải quân hưởng ngất ngây gió trời
Mặn mòi nước biển đầy vơi
Nên khao khát lắm giếng khơi quê nhà
Biển trời, hải đảo của ta
Thiêng liêng bờ cõi, bao la nghìn trùng
Trí trai thỏa sức vẫy vùng
Noi theo truyền thống anh hùng ông cha
Giữ yên bờ cõi nước nhà
Nghìn năm bất khuất, chúng ta tự hào.
Tự hào – Hồ Như
Truyền thống Quân đội nhân dân
Mỗi năm chỉ đến một lần hiển nhiên
Cờ hoa rực sắc ba miền
Nhớ về một thuở ghi tên đời mình
Trãi bao mất mát, hi sinh
Bảy mốt năm, vẫn trọn tình nước non
“Trăm năm bia đá thì mòn”
Vẫn mong truyền thống vẹn tròn ngàn năm.
Đời người như kiếp phận con tằm
Nuôi tình nhả nghĩa vụ chăm lòng người
Dù cho thịt nát xương rơi
Bấy nhiêu năm vẫn rạng ngời chữ nhân.
Anh là lính – Nguyễn Thị Tuyết
Rồi một ngày tôi bước vào quân ngũ
Khi tuổi đời chưa đủ nghĩ suy
Xa quê hương xa bạn xa bè
Và cô bé chung vách nhà bên xóm
Ba tháng quân trường luyện rèn đời lính
Khi thao trường lúc vượt núi băng sông
Khi nửa đêm trống giục tấn công
Chưa kịp ngủ trời vừa hừng sáng
Những đêm trăng nhớ bè nhớ bạn
Gió biên thùy thổi tạt làn da
Ngẫm quê hương giặc cướp trường sa
Càng cố gắng dặn lòng không rơi lệ
Bạn với lính điếu thuốc vừa cháy dở
Không cà phê không gái đẹp gợi tình
Những khi buồn khi nhớ người yêu
Ba lô lộn viết vội vàng mấy chữ
Đời của lính biết bao là gian khổ
Vẫn lạc quan mỗi độ xuân về
Quê còn nghèo thương những trẻ thơ
Nguyện cố gắp góp công vì tổ Quốc.
Tâm tình người lính trẻ – Nghi Lâm
Ngày nhập ngũ anh giã từ người yêu nhỏ
Bước lên đường đi theo tiếng gọi non sông
Theo bản hùng ca sôi sục tận đáy lòng
Quyết chiến đấu cho đến ngày giành chiến thắng
Khuôn viên Đại Học cũng khép mình yên ắng
Đợi anh về với tín chỉ bỏ dở dang
Trên giảng đường vắng tiếng cười nói râm ran
Chỉ mong muốn người xa xưa mau trở lại
Tình yêu ngây thơ tưởng chừng như cản ngại
Bởi anh đi rồi vào mãi tận Trường Sơn
Nào Hạ Lào, Đường Chín nát dấu đạn bom
Đã in đậm khúc quân hành người lính trẻ
Bao chiến tích cũng nào đâu nghe anh kể
Vẫn biết qua đồng đội chung góc chiến hào
Người hy sinh kẻ ở lại thấy quặn đau
Cũng dũng cảm lao mình vào trong trận tuyến
Hòa bình đến rồi không còn đi chinh chiến
Lính Trường Sơn mặc lại chiếc áo Sinh Viên
Quên tháng năm đã qua khắp mọi vùng miền
Để Giải Phóng cho nước nhà vui Thống Nhất
Nay đồng đội tuy có đứa còn đứa mất
Tổ Quốc khắc ghi những đóng góp máu xương
Và người yêu vẫn chung thủy lẫn nhớ thương
Đón ai đấy đã bình an quay trở lại
Rồi đôi lứa lại bên nhau yêu mãi mãi
Ước nguyện lòng: CHẲNG THỂ NÓI TIẾNG XA NHAU!
Gửi em cô gái hậu phương – Ánh Tuyết
Gửi em cô gái hậu phương
Tình anh chiến sĩ biên cương xa nhà
Dấu yêu vừa mới hôm qua
Mà nay ta lại phải xa nhau rồi
Nhớ ngày hai đứa chia phôi
Lệ rơi ướt đẫm trên đôi môi mềm
Nhói lòng giá buốt con tim
Vòng tay âu yếm nói lời tiễn đưa
Biên cương dầu dãi nắng mưa
Nhớ em biết nói sao vừa yêu thương
Gửi em cô gái hậu phương
Bài thơ viết vội trên đường hành quân.
Thư của lính – Trương Túy Anh
Đêm Tây nguyên gió hát
Xào xạc lá rừng rơi
Anh viết vội vần thơ
Gửi em khi đổi gác
Nhớ quê nhà mùa gặt
Lúa vàng nặng trĩu bông
Chúng mình ngồi ven sông
Thầm thì trong hương lúa
Rồi anh đi nghĩa vụ
Làm trách nhiệm công dân
Mai này ta đoàn tụ
Hạnh phúc sẽ trào dâng
Có đêm khuya thao thức
Ngắm ngàn sao lấp lánh
Nghe gà gáy từng canh
Chợt thấy lòng xao xuyến
Thèm ánh mắt đen huyền
Ướt lệ đọng bờ mi
Phút tiễn đưa lưu luyến
Vòng tay ôm vội ghì
Nhưng em ơi buồn chi
Anh ở bên đồng đội
Như anh em Ngoại Nội
Đoàn kết rất yêu thương
Em ơi chớ coi thường
Gió lạnh lùa vai em
Nhớ mặc áo ấm thêm
Chờ anh về em nhé.
Tạ từ – Trịnh Thanh Hằng
Mẹ yêu dấu con lên đường nhập ngũ
Khuất xa dần chiều ngả bóng mẹ yêu
Phút biệt ly con muốn nói thật nhiều
Mà sao cứ nghẹn ngào nơi tâm khảm
Bóng hao gầy liêu xiêu chiều ảm đạm
Đời mẹ hiền luôn dãi nắng dầm sương
Giọt mồ hôi sao đếm nổi đoạn trường
Đầy cơ cực nuôi cho con khôn lớn
Mẹ bảo rằng kẻ thù kia táo tợn
Tổ quốc cần con hãy cứ đi đi
Nơi quê hương chẳng phải bận tâm gì
Việc đồng áng mẹ gánh gồng sớm tối
Nhìn bóng mẹ sao lòng con đau nhói
Mẹ già rồi đèn trước gió hắt hiu
Vừa lớn lên chẳng giúp mẹ được nhiều
Lòng trĩu nặng bàn chân con chùn bước
Nhớ mẹ yêu con tiến về phía trước
Xốc hành trang thẳng bước tới chiến trường
Vẳng bên tai lời căn dặn thân thương
Hãy quên mẹ Tổ quốc là trên hết
Nơi đạn bom mong manh gần cái chết
Bóng mẹ hiền ngự trị trái tim con
Tổ quốc ta mệnh hệ sống hay còn
Nhờ có mẹ nơi hậu phương vững chắc
Mẹ yêu ơi chúng con luôn ghi khắc
Bóng mẹ già nghiêng gánh cả nước non
Quân đội ta bao chiến thắng vang giòn
Nhờ có mẹ người anh hùng thầm lặng
Rồi mai đây khi trời xanh biển lặng
Con sẽ về khi Tổ quốc bình yên
Mẹ con ta lại trên bến dưới thuyền
Về với Mẹ con sẽ về với Mẹ
Đêm biên giới – Phan Thu Hà
Em ngồi hát giữa những người lính trẻ
Đôi mắt rưng rưng ánh lửa bập bùng
Nơi biên giới đồng khô cỏ cháy
Vệt trăng lưỡi liềm rơi xuống hoàng hôn
Tiếng hát em vút lên trong màn đêm
Nghe da diết một tình yêu bỏng cháy
Ôi giọng hát sao thiết tha đến vậy
Có phải em đang hát với lòng mình?
Em hát cho ai, hay đang hát cho anh
Hát về những người từng đi qua cuộc chiến
Vẫn đợi chờ một tình yêu sẽ đến
Khát vọng thiết tha của một con người
Giọng hát em mênh mông giữa đất trời
Làm anh bâng khuâng nhớ những người ngã xuống
Những đồng đội anh hy sinh trong cuộc chiến
Cho hôm nay thanh bình, cho đất mẹ nở hoa
Anh hát cùng em một khúc dân ca
Câu hát đưa ta về khoảng trời thơ dại
Dù nơi đây còn đồng khô cỏ cháy
Tặng em nhánh cỏ lau thay những đóa hồng
Hãy ngồi lại gần nhau bên ánh lửa bập bùng
Xung quanh ta là những người lính trẻ
Xin thức cùng anh đêm nay em nhé
Sương giăng mờ câu hát vẫn ngân xa
Quà của biển – Nguyễn Mỹ Hạnh
Em chờ đợi từng giờ quà của Biển, biết không anh?
Là nắng rạm phong trần
Là giông trưa ráp mặn
Là cơn gió mang mùi mồ hôi từ bờ vai chai sạn
Len vào ngực trái cồn cào nỗi nhớ phía Đại Dương.
Quà từ Biển là bình an bên anh trên khắp mọi nẻo đường
Là sóng vỗ mạn tàu lời thầm thương sâu lắng
Là bản tình ca hoàng hôn rơi trên boong bình lặng
Là ngàn sao lấp lánh kể chuyện tình.
Quà từ khơi xa là tin nhắn buổi bình minh
Anh vững lái giăng buồm nghiêng vượt sóng
Biển chiều êm…
Hòa ca cùng bọt trắng
Buông phím dương cầm điệu ví dặm phương em
Quà từ đại dương mênh mông là âm điệu thân quen
“Ngủ ngon nhé người anh thương trọn kiếp!”
Là chiếc hôn xa vị mặn nồng tha thiết
Là lời hứa ngày về cùng biển vẹn tình chung
ƠI khơi xa
Này đại dương
Hỡi vạn ngàn cơn sóng cuốn oai hùng
Gửi anh ấy trong tình yêu biển cả
Bến bờ em vẫn lời thề sỏi đá
Đợi tàu anh neo đậu mãi, trọn đời.
Tình quân dân – Hoa Lư
Chúng tôi là lính biên phòng
Giặc ngoài kiên quyết, tình trong kết đoàn
Giữ gìn từng tấc đất hoang
Biên cương hải đảo sẵn sàng vượt qua
Quân – Dân dưới một mái nhà
Thắm tình đoàn kết chúng ta chan hòa
Buồn vui luôn hát khúc ca
“Việt Nam đất nước thiết tha trong lòng “
Ở đi dân nhớ dân mong
Như nương ngô, lúa mênh mông đợi chờ
Cụ già ngóng, trẻ thơ mơ
“ngày mai bộ đội hẹn giờ sẽ qua”
Giúp ông sửa lại mái nhà
Giúp chị trồng lúa tăng gia ruộng vườn
Dạy đàn em nhỏ học hành
Dạy vui văn nghệ thanh niên bản “mèo”
Giúp dân giảm thoát hộ nghèo
Tuyên truyền pháp luật người theo nghe lời
Yêu thương chia sẻ với người
Tin yêu Tổ Quốc trọn đời hiếu trung
Ngại chi đồi núi trập trùng
Mưa giăng giá lạnh lưng chừng chông gai
Lời thề người lính không phai
“Vì Dân, Vì Nước ta hoài khắc ghi”
Mẹ ơi! Con đã trở về – Thơ Nga Lê
Mẹ tiễn Con đi một sớm Thu
Hành trang gói ghém tự bao giờ?
Áo lính phong sương… con mặc vội
Chiếc mũ màu xanh của ước mơ.
Con ôm vai Mẹ…Mẹ yêu ơi!
Đất nước lâm nguy giặc đến rồi
Con phải đi thôi…không thể đợi
Hết giặc… Con về với Mẹ thôi.
Thế rồi…từ độ ấy con đi
Bao đêm thức trắng đợi con về
Ánh đèn hiu hắt chong đến sáng
Chờ tiếng Mẹ ơi!. Gọi trước hè.
Mái đầu dần bạc với thời gian
Ở chiến trường xa với đại ngàn
Mẹ biết Con mình cùng đồng đội
Gối đây nằm sương khổ chẳng màng.
Con Lan hàng xóm vẫn sang chơi
Giúp Mẹ hàng ngày đấy Con ơi!
Mẹ thương nó lăm…sao ngoan thế?
Đôi mắt u buồn… nhớ xa xôi.
Mẹ biết Lan hiền chả nói đâu
Nhưng nó hàng đêm vẫn nguyện cầu
Con được bình yên.. nơi xa ấy
Người mà nó đợi đã bao lâu.
Thế rồi tiếng súng đã ngừng vang
Con trở về bên Mẹ rộn ràng
Nụ cười mãn nguyện…trên môi héo
Đúng nó đây rồi!. Lan ơi Lan…
E ấp cúi đầu… em vội sang
Hai hàng nước mắt lặng tuôn tràn
Đô hàng mi rợp…tràn hạnh phúc
Đôi má ửng hồng…anh xốn xang.
Thơ tình lính đảo – Phạm Hồng Giang
Anh lại viết vần thơ tình lính đảo
Sóng đại dương khờ khạo đỡ thân tàu
Lính mà em gia tài có gì đâu
Chỉ duy nhất chứa một bầu máu đỏ
Đời lính đảo còn gian nan khốn khó
Bụi trường chinh hòa nhuộm gió trùng khơi
Lá thư nhà mặn đắng cả vành môi
Niềm nhung nhớ nổi trôi cùng cánh sóng
Đêm sương giá còn ngày thì cháy bỏng
Cọng rau rền đọng cả bát mồ hôi
Phút tuần tra trăng chênh chếch mé đồi
Ôm cây súng thành một đôi tri kỷ
Đời lính mà em ơi đừng suy nghĩ
Tổ quốc cần người chiến sĩ tiền phương
Sau lưng là lời nhắn nhủ quê hương
Vững tay súng trên con đường binh nghiệp
Thơ viết dở ngày mai anh viết tiếp
Cánh Hải Âu …
“báo tiệp”…
Nhắc xuân về.
Nhớ những người lính hy sinh vì nước – Vũ Thuỷ
Nhớ tiếc thân trai chốn chiến trường
Những mồ vô chủ, xót xa thương
Người già chống gậy mong đàn cháu
Lính trẻ cầm thư nhớ cố hương
Hi vọng ngày về, cha mẹ gặp
Sinh thành phận gửi, vợ con trông
Vì ngày thống nhất, bao ly biệt
Nước mắt chờ ai, thấm lạnh giường
Trên đây là nội dung bài viết Những bài thơ hay chào mừng ngày Quân đội nhân dân Việt Nam được đăng trong chuyên mục Học Tập
Đăng bởi: THCS Bình Chánh