Bàn Cổ là ai? Sự tích về Bàn Cổ
Mời bạn đọc cùng tìm hiểu Bàn Cổ là ai? trong bài viết dưới đây để có câu trả lời nhé.
Bàn Cổ là ai?
Theo như sử sách ghi lại, ông chính là ông tổ của loài người, và được một vị thần là “Mẹ” sinh ra. Được biết đến là một trong những vị thần vĩ đại, dựa trên Tam Hoàng Thiên Kinh, thì ông được sinh ra theo một câu chuyện. Tại một ngọn núi có một cục đá khá lớn và dường như đã nằm ở đấy khá lâu rồi. Sau khi đã thâu tóm hết tất cả tinh khí và sức mạnh của vũ trụ, sau hơn 10 tháng, khối đá ấy vỡ vụn và đã xuất hiện một vị Linh Chân, mang vóc dáng của con người, mang tên Bàn Cổ.
Trước khi trời đất được tạo ra, thì vũ trụ thời bấy giờ chỉ là một mớ hỗn độn, chỉ toàn đá bay lơ lửng, không khí, ánh sáng, nước hay gió đều không có. Ban đầu khi vừa được sinh ra, thần đã ngay lập tức bắt đầu tập đi và những hành động khác cơ bản của con người như chạy nhảy, tiêu thụ thức ăn như trái cây, và thịt. Thời gian trôi qua thần cũng ngày càng trở nên lớn hơn. Một ngày nọ, sau khi thần chạy về bên phía Tây của mình, thì ông bất ngờ tìm được một cái búa và một chiếc dùi. Hai vật này được người dân ghi chép là cân nặng lên đến ngàn cân. Và từ lúc này thì câu chuyện khai sinh lập địa của Bàn Cổ đã bắt đầu.
Bạn đang xem: Bàn Cổ là ai? Sự tích về Bàn Cổ
Sự tích về Bàn Cổ
Theo Lão giáo, Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, do Mẹ sinh ra. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:
Tại núi có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tính linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chân hy hữu, là Thần mang hình hài như con người được gọi là Bàn Cổ.
Vừa sinh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm rìu tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Thuở đó Trời Đất còn mờ mịt. Ngài ước cho phân biệt Trời Đất thì nhân vật mới hóa sinh được. Ngài ao ước vừa dứt tiếng thì sấm nổ vang, Thiên thanh, Địa minh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.
Ngài liền chỉ Trời là Cha, chỉ Đất là Mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, nên cũng gọi Ngài là Thái Thượng Đạo Quân. Ngài tự xưng là Thiên tử, tức là con Trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian nên gọi Ngài là Hỗn Độn thị.
Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư.
Bàn Cổ thọ được 18.000 tuổi rồi quy tiên. Tiếp theo thì có Thiên Hoàng, Địa Hoàng, rồi Nhân Hoàng nối nhau cai trị thiên hạ.
Nhiệm Phưởng, thế kỷ 6, đã viết huyền thoại Bàn Cổ trong quyển Thuật Dị Ký rằng:
“Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.”
Bàn Cổ hóa thân nuôi dưỡng chúng sinh vũ trụ
Thiên khí mênh mông rộng lớn bắt đầu sinh ra, phân thành Trời Đất, tạo dựng càn khôn, khai mở âm, cảm ứng dương,… Đầu tiên sinh ra Bàn Cổ, đến khi Bàn Cổ sắp chết thì hóa thân.
Thế là, Bàn Cổ với lòng từ bi rộng lớn, đã hiến dâng thân thể của mình, dùng công lực cao thâm, hóa thân nuôi dưỡng vạn vật tự nhiên: Khí ông thở ra, chậm rãi lưu động, biến thành gió và mây; tiếng của ông như rít gào, biến thành sấm sét; mắt trái hóa thành mặt trời chiếu sáng, mắt phải hóa làm mặt trăng ấm áp; thân thể và tứ chi biến thành núi cao, huyết dịch chảy thành sông ngòi trên mặt đất, gân mạch hóa thành địa hình phong thủy, cơ thịt ngưng kết thành đất đai; tóc và râu của ông từ từ bay lên trời trở thành sao, làn da dần cao lên thành cây cỏ trên đất, xương và răng trong nháy mắt hóa thành những tảng đá cứng rắn và khoáng chất, xương tủy óng ánh ngưng kết thành châu ngọc, mồ hôi của ông chảy ra trở thành mưa, côn trùng trên thân ông khi gặp gió thổi tới thì đều hóa thành nhân dân bách tính.
Vạn vật trong vũ trụ đều là hóa thân của Thần; trong vạn vật của vũ trụ đều có vi lạp của Thần.
Tiểu vũ trụ đã hình thành, vạn vật được sinh ra, nhiệm vụ của Bàn Cổ đã viên mãn, một thoáng tan thành vô hình, không nơi nào không có, không chỗ nào là không tồn tại.
Những điều thú vị liên quan đến thần Bàn Cổ
Ông sống được hơn mười tám nghìn tuổi rồi quy tiên. Trước khi ngài chết, thì ngài được mọi người ghi chép là mắt trái ông hóa thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, và máu ông đã trở thành sông, còn phần mỡ thì là biển, thảo mộc bây giờ được sinh ra từ tóc của ông, còn phần da thịt chuyển hóa thành đất đai. Xương cốt thì tạo nên thành các loại đá quý là vàng và châu báu như ngọc ngà, còn mồ hôi của ông hóa thành cơn mưa. Đầu của Bàn Cổ hóa thành một địa danh ở Trung Quốc là Đông Nhạc Thái Sơn, hai chân thì tạo nên Tây Nhạc Hoạ Sơn, còn tay ông bấy giờ là Bắc Nhạc Hằng Sơn.
Từ khi ngài mất đi thì lúc ấy, khoảng không gian dần trở nên trống trải hơn nữa. Mãi sau này thì không biết bao nhiêu năm thì Nữ Oa mới xuất hiện. Bà cũng là một vị thần có khả năng tạo nên con người. Cảm thấy thế gian hiện tại quá trống trãi nên đã dùng đất sét và nước tạo nên con người chúng ta lúc bấy giờ.
Có phải người tiều phu trong Tây Du Ký chính là Bàn Cổ Đại đế?
Bất kỳ ai đã đọc hay xem Tây du ký cũng đều biết rằng Tôn Ngộ Không vốn sinh ra từ một hòn đá ở Hoa Quả Sơn, sau hàng vạn năm hấp thụ tinh hoa của trời đất đã hóa thành một con Thạch Hầu. Thạch Hầu ngộ tính rất cao nên nhanh chóng trở thành người đứng đầu của lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn. Sau đó Ngộ Không học được 72 phép thần thông biến hóa là nhờ người tiều phu đốn củi chỉ đường đến gặp Bồ Đề Tổ Sư.
Từ tình tiết trên, có thể thấy người tiều phu một mình đốn củi ở trong rừng, nhưng khi gặp Thạch Hầu, một con khỉ nói tiếng người nhưng lại không chút sợ hãi, phong thái vẫn ung dung điềm đạm, ứng đáp từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, hơn nữa lại cực kỳ thông hiểu thần tiên, quả không giống với một người đốn củi bình thường.
Có nhiều ý kiến khác nhau về danh tính thực sự của người tiều phu trong Tây du ký, một trong số đó cho rằng chính là Bàn Cổ Đại đế. Theo Lão giáo, Bàn Cổ Đại đế là thủy tổ của loài người, vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.
Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, năm xưa tại núi Côn Lôn có một tảng đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời nên đã hình thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ lớn vang khắp trời đất, tảng đá nứt ra một vị thần mang hình dáng con người tên Bàn Cổ.
Vừa sinh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Theo đó, việc Tôn Ngộ Không được sinh ra từ đá có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến nguồn gốc của Bàn Cổ Đại đế. Ngày Tôn Ngộ Không gặp người tiều phu trên núi, anh ta cũng đang cầm trong tay chiếc rìu giống như hình tượng của Bàn Cổ Đại đế. Có lẽ vì muốn giúp người bạn cùng sinh ra từ đá như mình nên Bàn Cổ Đại đế đã hóa thân thành người tiều phu chỉ đường dẫn lối cho Ngộ Không.
Bên cạnh đó, nhiều người lại cho rằng, người tiều phu chính là Bồ Đề Tổ Sư hóa thân thành để chỉ đường dẫn lối cho Hầu Vương đến được động Tà Nguyệt Tam Tinh. Chi tiết này không phải chưa từng xảy ra trong các tác phẩm văn học được tạo ra trong cùng một thời đại nên giả thuyết này cũng được coi là hợp lý.
Trong Thủy hử, Hồng Thái Úy nhận lệnh vua Tống Nhân Tông lên núi tìm Đạo Thông Tổ Sư để trừ bệnh dịch cho thiên hạ. Lúc này, Đạo Thông Tổ Sư đã hóa thân thành 1 cậu bé chăn cừu, gặp Hồng Thái Úy ở sườn đồi rồi chỉ đường cho viên quan.
Vậy nên, từ chi tiết đó, nhiều người đã suy đoán rằng vị tiều phu đốn củi ở núi Linh Đài Tam Thốn (có bản dịch là Linh Đài Phương Thốn) chính là do Bồ Đề Sư Tổ hiện thân, chỉ đường dẫn lối cho Ngộ Không đến bái sư học đạo.
Một giả thuyết khác thuyết phục hơn đó là, người tiều phu chính là sư đệ của Bồ Đề Sư Tổ phái xuống để đón Hầu Vương, hay nói cách khác, đó chính là sư huynh của Ngộ Không sau này.
Ai đã đọc Tây du ký đều biết, trước khi luyện thành công 72 phép thần thông, Ngộ Không cũng đã phải trải qua những công việc bình thường như đốn củi, gánh nước, quét sân và người tiều phu này cũng vậy. Theo lý giải của tác giả, tu luyện đạo sĩ thì việc đốn củi là việc cần thiết. Thông qua công việc này có thể tu dưỡng tâm tính, học cách nhẫn nại, không được dễ dàng để cảm xúc lấn át suy nghĩ của bản thân.
Trên đây là nội dung bài viết giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về Bàn Cổ là ai? Mọi thông tin trong bài viết Bàn Cổ là ai? Sự tích về Bàn Cổ đều được xác thực rõ ràng trước khi đăng tải. Tuy nhiên đôi lúc vẫn không tránh khỏi những sai xót đáng tiếc. Hãy để lại bình luận xuống phía dưới bài viết để đội ngũ biên tập được nắm bắt ý kiến từ bạn đọc.
Đăng bởi THCS Bình Chánh trong chuyện mục Tổng hợp
- “Mỗi người sinh ra đều là thiên tai” (An-be Anh-xtanh). Em hiểu câu nói này như thế nào? Hãy trình bày cách hiểu của mình cho các bạn cùng nghe (13 mẫu)
- 100+ Ca dao tục ngữ về thầy cô hay và ý nghĩa
- 109++ Hình ảnh chữ buồn đẹp về tình yêu, cuộc sống Hot nhất
- 24k right là ai? Tiểu sử 24k right chi tiết nhất
- 51 câu đố Giáng sinh hay nhất
- 90 Bài thơ sáu chữ lớp 8 về gia đình, người thân, bạn bè, trường lớp, quê hương,…
- Á khôi Hồ Yến Nhi là ai? Á khôi Hồ Yến Nhi bị sát hại
- A Páo A Tủa phố cổ là ai? Các thông tin về A Páo A Tủa phố cổ