Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí lớp 9 chọn lọc hay nhất gồm dàn ý chi tiết và 7 bài văn mẫu do thầy cô trường THCS Bình Chánh biên soạn. Hy vọng sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em học tốt và hoàn thành tốt bài tập của mình.
Đề bài: Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí
Dàn ý Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí
1.1. Mở bài:
Bạn đang xem: Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí hay nhất (7 bài mẫu)
Khi hay tin quân Thanh đóng ở Thăng Long, lòng rất căm giận vì có ý dấy binh, nhưng tướng khuyên đợi yên dân rồi hãy lập quân vẫn chưa quá muộn. Ngày 25 tháng 12, ta lên ngôi hoàng đế, lấy niên hiệu là Quang Trung.
1.2. Thân bài:
Vừa lên ngôi, lập tức truyền kế đánh quân Thanh, tổ chức duyệt binh, động viên quân sĩ, tăng thêm quyết tâm chống giặc. Để hành quân nhanh chóng, giữ sức và ổn định binh lực trong mấy ngày, chúng tôi nảy ra ý kiến rằng vũ khí, lương thực và những vật dụng cần thiết ai cũng phải mang theo, nhưng đồ đạc thì nên gói ghém. Ta rất hài lòng vì chưa bao giờ đánh nhau mà lại nhanh, gọn và hoàn hảo đến vậy. Đi đến đâu dân làng cũng đón tiếp nồng hậu, cung cấp lương thực rất nhiều, nhưng theo lệnh của ta, bộ đội chỉ lấy những gì cần thiết và trả lại cho đồng bào những gì họ không cần, nên binh sĩ hành quân suốt ngày đêm, nhưng tâm trí của họ và sức khỏe của họ vẫn ổn định.
Vào đến Nghệ An, ta cho mọi người nghỉ ngơi 10 ngày rồi lại mở cuộc duyệt binh tại đây. Vì vậy, chẳng bao lâu quân đội đã tăng số lượng binh lính cần thiết và ta đã chỉ huy quân đội tiến thẳng về phía Bắc. Trước tiên, ta yêu cầu tiêu diệt một nhóm gián điệp ở sông Giáng. Rồi ngày mồng 3 tháng giêng, ta cho binh đánh Hà Hồi. Mưu kế làm địch hoang mang, ta cho quân bao vây thành, phát loa phóng thanh, đốt lửa, mang xoong nồi ra tạo tiếng động lớn. Vì sợ không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người nên lính trong thành liền bị bất ngờ nên đã đầu hàng xin được tha thứ. Ta nghĩ điều đó quả là đúng, tôi hẳn sẽ chiếm được thành phố mà không cần một mũi tên nào.
Thừa thắng, ta lập tức tiến công đồn Ngọc Hồi vào ngày 5 tháng giêng, vì đây là cứ điểm quan trọng để, có thể địch sẽ liều mạng với ta ngay giữa thành. Thế là ta cho xếp rơm thành từng lớp, cử người người khỏe mạnh mỗi người một tấm, mỗi người cầm trên tay một con dao ngắn, dàn trận theo chữ “nhất” 20 người khác cầm binh khí. Để tăng thêm dũng khí cho quân, tôi tự mình quấn một chiếc khăn vàng vào cổ để thể hiện quyết tâm chiến thắng. Lên lưng voi, ta cho quân vào, quân Thanh thấy không địch nổi nên hoảng sợ bỏ chạy. Sầm Nghi Đống thắt cổ tự tử. Xác địch chồng chất trên đồi.
Buổi trưa quân đến đồn Thăng Long, vì khi nghe tin quân ta tiến vào, lúc đó còn say quá nên Tôn Sĩ Nghị chưa kịp mặc áo giáp đã lên ngựa chạy qua cầu phao lúc nào không hay. Nghe tin, giặc hoảng sợ, điên cuồng chạy qua cầu làm cầu sập, xác người nằm la liệt, sông Nhị Hà bị tắc nghẽn. Kết thúc cuộc chiến, quân ta đại thắng, quân Thanh đại bại hoàn toàn.
1.3. Kết bài:
Ta vui mừng nên mở tiệc chiêu đãi quân binh, vì đã báo thù cho nước nhà. Sự căm thù mà ta đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Kể từ đó, đất nước được thanh bình, người dân trở lại lao động sản xuất và sống một cuộc sống yên bình.
7 bài mẫu Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí hay nhất
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 1
Vào năm Kỉ Dậu 1789, vừa nghe tin quân Thanh tiến vào Thăng Long, ta tức giận lắm. Lúc ấy ta đã định đưa quân ra Bắc đánh đuổi chúng ngay. Nhưng do long dân chưa yên, nên đành chờ lên ngôi hoàng đế rồi mới hạ lệnh xuất quân đánh giặc cũng chưa muộn.
Ngay sau khi lên ngôi, ta liền tự mình “đốc suất đại binh”, cả thủy bộ cùng lên đường. Tới Nghệ An, một vạn quân tinh nhuệ được triệu tập để phục vụ cho mục đích nước nhà. Đến Thuận Hóa, Quảng Nam, ta cho mở cuộc duyệt binh, động viên, khuyến khích quân lính, dặn quân lính ăn tết sớm, chuẩn bị hành quân vào 30 Tết, mùng 7 tháng Giêng sẽ vào Thăng Long ăn mừng, cả năm đạo quân đều lạy vâng mệnh lệnh rồi tiếp tục lên đường. Quân ta đến sống Gián, nghĩa binh trấn thủ tan rã chạy trước. Đến sông Thanh Quyết, thấy quân ta hung mạnh, quân Thanh “cong đuôi” bỏ chạy, ta liền cho quân đuổi theo, không để ai chạy thoát nhằm tránh để những toán quân Thanh ở Hà Hồi và Ngọc Hồi hay biết.
Nửa đêm mồng 3 tháng Giêng năm Kỉ Dậu, quân ta bí mật bao vây làng Hà Hồi, dùng loa truyền gọi, quân lính hò hét gây âm thanh rất lớn, như có hơn vài vạn người. quân Thanh trong làng sợ hãi, liền xin ra hàng. Mồng 5, Quân ta tiến sát đồn Ngọc Hồi trong đêm tối mù mịt, cứ mười lính khiêng một miếng ván phòng thủ, lưng dắt dao ngắn, dàn trận xong xuôi chuẩn bị chiến đấu. Quân Thanh nổ súng bắn ra, chả trúng được ai, thử hết mọi cách nhưng không thành công, đành bất lực nhìn quân ta dần tiến vào đồn.
Ngay khi chạm phải giặc, quân ta liền vứt ván, rút hết vũ khí chém bừa. Quân Thanh thất thủ bỏ chạy toán loạn cả, giẫm đạp lên nhau mà chết, xác quân Thanh la liệt khắp nơi, Sầm Nghi Đống chạy không kịp liền thắt cổ tự tử. Quân Thanh chạy thoát theo đường Vịnh Kiều, ta cho quân xuống đầm mực, cho voi chiến giẫm đạp chết đến hàng vạn. Thừa thắng xông lên, quân Tây Sơn ta tiến quân áp sát thành Thăng Long, Tôn Sĩ Nghị đang dự tiệc, nghe tin sợ mất mật, không kịp mặc áo giáp, liền lên ngựa phóng thẳng về nước. Quân lính bỏ chạy giẫm đạp lên nhau chết, lúc qua cầu, cầu chịu không mà sập, quân lính ngã xuống mà chết sạch, nước sông Nhị Hà năm đó tắc nghẽn không chảy được. Quân Thanh đại bại.
Chỉ trong năm ngày đêm, ta đã trả được thù cho nước nhà, đánh đuổi hoàn toàn quân xâm lược. Là một vị vua, ta đã hoàn thành nghĩa vụ của mình khi đem lại hòa bình độc lập cho đất nước sau hơn 45 năm nội chiến. Ta vô cùng vui mừng.
Khi viết những dòng hồi kí này tôi lại hồi tưởng về những kí ức hồi tôi đi làm người lính Tây Sơn cùng nhau sống chết để đẩy lùi quân Thanh về bờ cõi của chúng. Giờ đây, đất nước bình ổn, hưng thịnh tôi cũng có mặt để gặp liệt tổ liệt tông lưu hương khói cho đời sau.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 2
Năm ấy ta kéo quân ra Bắc để bắt Vũ Văn Nhậm nhưng do sợ thanh thế Tây Sơn ta bèn rút về. Lê Chiêu Thống hèn hạ sang cầu cứu triều đình Mãn Thanh. Giặc Thanh chỉ đợi có thế, ồ ạt kéo sang, nhân cơ hội này muốn thôn tính nước ta làm quận, huyện. Nghe được tin ta rất tức giận. Nhưng lúc này lòng dân chưa yên, tình hình trong nước rối loạn, bất đắc dĩ ta phải lên ngôi hoàng đế để yên lòng nhân dân, khởi binh đánh giặc.
Ngày 25 tháng chạp, ta lên ngôi Hoàng Đế trước sự chứng kiến của ba quân rồi chấn chỉnh quân lực, khởi binh hành quân tốc hành ra bắc. Ngày 29 ta hội quân ở Nghệ An. Tại đây, ta hỏi ý Nguyễn Thiếp, một ẩn sĩ lừng danh, để lên kế hoạch cho cuộc tấn công sắp tới. Khi xong mọi việc, ta mở cuộc duyệt binh, an ủi và kêu gọi binh sĩ đoàn kết đánh đuổi giặc ngoại xâm và dự tiệc khao quân.Đến tối 30 Tết ta cho quân lên đường, sẵn sàng cho cuộc tấn công thành Thăng Long bởi đây là thời điểm mà quân thù chủ quan nhất. Ta hứa với các tướng sĩ là ngày mồng 7 tết quân ta sẽ chiếm được kinh thành ấy và ăn mừng chiến lợi.
Quân ta tới sông Gián thì phá được lối phòng thủ. Toán quân Thanh do thám ở đó đều bị bắt sống hết. Nửa đêm mồng 3 tháng giêng, ta xuất quân đánh vào Hà Hồi. Hà Hồi là một cứ điềm tiền biên, quân lính tập trung không nhiều. Biết kẻ địch không phòng bị, tinh thần lại đang hoang mang, ta cho quân bao vây hết kinh thành, bắt loa gọi vào trong nhằm làm rối loạn đội hình giặc. Quân giặc nửa đêm nghe tiếng chiêng trống vang trời, lại thêm khói tỏa mịt mù khiến chúng hoảng hốt, rung sợ lập tức xin đầu hàng. Tất cả lương thực khí giới bị quân ta tịch thu hết.
Mờ sáng mồng 5 tháng giêng, quân ta tiến sát đền Ngọc Hồi. Ngọc Hồi là nơi hội quân trọng yếu của quân giặc nhằm trấn giữ phía nam kinh thành, quân số rất đông. Nơi đây tập trung hỏa lực và cung tiễn rất mạnh. Biết thế, ta ra lệnh binh lính lấy những tấm ván ghép liền với nhau và lấy rơm dấp nước phủ kín, cứ như thế mười người sẽ nâng được một tấm, tạo thành thế trận chữ “nhất”. Việc làm này nhằm mục đích giúp quân lính tránh được tên đạn, dễ dàng tiến quân và tiếp cận phá thành.
Tối hôm ấy ta cho quân tiến công, lợi dụng hướng gió thổi quân Thanh cho ống phun khói lửa để làm rối loạn đội hình của quân ta rồi thừa cơ chém giết. Nhưng không ngờ, trời lại đổi gió, khói bay trở lại khiến chúng bị động. Lập tức, chúng phóng tên như mưa nhằm quân ngăn ta tiến bước để kịp phòng bị. Bất chấp hiểm nguy, từng đội tiên phong cầm những tấm ván ấy đã che chở và dập tắt được chúng. Tên bắn đến đâu cũng bị thiêu tàn đến đấy. Quân Thanh hoảng loạn, không định hướng được quân ta.
Đến lúc ấy thì ta đã cho quân bắt cầu thang vượt thành, xâm nhập được đền Ngọc Hồi. Quân giặc náo loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết. Đến cả Sầm Nghi Đống cũng phải thắt cổ tự vẫn. Lường trước được quân Thanh sẽ tìm lối chạy thoát, ta cho quân theo bờ đê Uyên Duyên kéo lên, nghi binh ở phía Đông để đánh chặn. Quân Thanh lại tìm đến lối thoát theo đường Vịnh Kiều, ta lại cho quân kéo xuống đầm mực, cho voi chiến dẫm đạp lên khiến quân thù bạt vía, chết nhiều như ngả rạ.
Tiếp tục đến trưa hôm sau, ta cho quân tiến vào thành Thanh Long. Tôn Sĩ Nghị lúc ấy đang dự yến tiệc, chơi vui thì nghe tin cấp báo, sợ kinh hoàng, không kịp mặc áo giáp lên ngựa chạy về nước. Quân lính rối loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết đến nổi cây cầu chịu không nổi mà sập. Sông Nhị Hà vì lí do đó nên tắc nghẽn còn Lê Chiêu Thống chạy trốn sang Trung Quốc.
Ta vô cùng thỏa mãn khi trả được mối nợ nước,rửa sạch vết dơ của nô lệ và cho quân vào thành Thăng Long mở tiệc khao quân ăn mừng chiến thắng. Và hơn thế nữa, hôm ấy mới là mồng 5 Tết Kỷ Dậu.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 3
Nghe được tin quân Thanh sang đóng ở Thăng Long, lòng ta vô cùng tức giận định sai quân ra đánh nhưng lại nhận được lời khuyên từ các vị tướng là hãy đợi dân chúng yên lòng rồi hãy khởi binh, lúc đó vẫn chưa muộn. Ngày 25 tháng chạp, ta lên ngôi Hoàng Đế, lấy hiệu là Quang Trung, danh chính ngôn thuận khởi binh dẹp giặc.
Sau khi lên ngôi, ta lập tức bàn giao kế hoạch tác chiến đánh quân Thanh, tổ chức những cuộc duyệt binh, động viên tinh thần cho binh lính, nâng cao ý chí quyết tâm đánh quân xâm lược. Để có thể hành quân nhanh chóng, bảo toàn và ổn định sức lực cho binh sĩ trong nhiều ngày đi thì ta đã nảy ra ý tưởng là mỗi người tự mang vũ khí, lương thực, đồ dùng cần thiết cho riêng mình nhưng mà phải gọn nhẹ. Ta cảm thấy rất hài lòng khi xưa nay chưa bao giờ đi đánh trận mà lại nhanh, gọn mà lại đầy đủ như thế này. Lại còn được đi tới đâu, dân làng tiếp đón nồng hậu và cho thêm bao nhiêu là lương thực nhưng vì nghe lệnh ta nên binh sĩ chỉ lấy những thứ gì cần thiết và trả lại cho dân chúng những món đồ không cần, bởi thế nên binh sĩ hành quân suốt ngày đêm mà tinh thần, sức khỏe vẫn ổn định.
Khi đến Nghệ An, ta cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi 10 ngày, và mở thêm một cuộc duyệt binh nữa ở đây. Nên chưa mấy lúc là đoàn quân đã tăng thêm được số lượng binh lính cần thiết, và ta cho đoàn quân tiến thẳng ra Bắc. Đầu tiên, ta cho người tiêu diệt một toán quân gián điệp trên sông Giáng. Sau đó, vào ngày 3 tháng Giêng, ta cho quân tiến vào đánh Hà Hồi. Bằng kế hoạch là làm cho quân giặc hoang mang, ta cho quân bao vây thành và phát loa, đốt lửa, đem nồi niêu xoong chảo ra tạo tiếng động lớn, lính trong thành liền bị bất ngờ vì sợ không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người nên đã đầu hàng xin được tha thứ. Ta đoán quả là đúng, chiếm gọn thành mà không cần đến một mũi tên nào.
Sau thắng lợi, ta liền tiến đến đánh thành Ngọc Hồi vào ngày 5 tháng giêng, vì là điểm trọng yếu nên quân địch có thể liều chết với ta mà giữa thành. Nên ta cho xếp rơm thành lớp, cử người người khỏe mạnh mỗi người một tấm, cầm con dao ngắn, 20 người khác cầm binh khí theo sau dàn trận chữ “ nhất”. Để làm tăng dũng khí cho quân, ta đã tự mình quấn khăn vàng vào cổ tỏ vẻ quyết thắng. Cưỡi lên mình một con voi, ta cho quân tiến vào, quân Thanh thấy chống trả không nổi nên đã bỏ chạy tán loạn. Sầm Nghi Đống thì thắt cổ tự tử. Xác quân giặc chất thành núi.
Giữa trưa, ta cho quân tiến vào thành Thăng Long, vì mải mê rượu chè nên nghe tin quân ta tiến vào, Tôn Sĩ Nghị không kịp mặc giáp mà lên ngựa bỏ chạy hướng qua cầu phao nghe tin đó nên bọn giặc đã cuống cuồng giành nhau mà chạy qua cầu, khiến cho cầu bị đứt và xác chết la liệt khiến cho dòng sông Nhĩ Hà bị tắc nghẽn. Kết thúc chiến tranh, quân ta đại thắng, quân Thanh bị đánh bại hoàn toàn.
Ta vô cùng vui mừng nên đã mở tiệc khao quân, vì đã trả thù được cho nước nhà. Mối thù mà mình đã phải cam chịu suốt thời gian qua. Từ đó, đất nước thái bình, nhân dân trở lại với công việc sản xuất, cuộc sống yên vui.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 4
Năm ấy kéo quân ra bắc bắt Vũ Văn Nhậm, nhưng do thanh thế thành Tây Sơn, ta buộc phải rút lui quân. Lê Chiêu Thống hèn nhát đến triều đình Mãn Thanh cầu cứu. Giặc Thanh chỉ chờ có thế, đồng loạt ồ ạt xông vào, chớp thời cơ thôn tính nước ta. Ta đã rất tức giận khi biết tin. Nhưng lúc bấy giờ lòng dân chưa yên, thế nước bất an, ta bất đắc dĩ phải lên ngôi để yên dân, phát động nghĩa quân đánh giặc.
Ngày 25 tháng Chạp, ta lên ngôi hoàng đế trước mặt ba đạo quân, sau đó ta chỉnh đốn quân binh và tiến quân lên phía bắc. Ngày 29 ta hội quân ở Nghệ An. Ở đây ta hỏi ý kiến của ẩn sỉ lừng danh Nguyễn Thiếp để lên kế hoạch tấn công tiếp theo. Mọi việc xong xuôi, ta mở cuộc duyệt binh, an ủi và mời các binh sĩ cùng nhau chống giặc ngoại xâm và dự tiệc giao nhận quân. Tối ngày 30 ta cho quân chuẩn bị lên đường đánh đồn Thăng Long vì đây là lúc địch chủ quan nhất. Ta đã hứa với các tướng rằng quân ta sẽ chiếm được pháo đài này và ăn mừng chiến thắng vào ngày mồng 7 tháng giêng.
Khi quân của ta đến sông Giáng, hàng phòng thủ của giặc bị phá vỡ. Tất cả quân Thanh do thám ở đó đều bị bắt sống. Đêm mồng 3 tháng giêng ta cho quân đánh thành Hà Hồi. Hà Hồi là một pháo đài ở biên giới, binh lính tập trung không nhiều. Biết địch sơ hở, hoang mang, ta ra lệnh cho quân bao vây toàn bộ thị xã, bắc loa gọi vào nhằm mục đích làm rối loạn đội hình địch. Đến nửa đêm, quân giặc nghe tiếng chiêng trống vang trời cộng thêm khói mù mịt khiến chúng hoảng sợ xin hàng ngay. Quân ta tịch thu toàn bộ lương thực và vũ khí.
Mờ sáng mồng 5 tháng giêng, quân ta tiến đến đền Ngọc Hồi. Ngọc Hồi là nơi tập trung quan trọng của quân địch phòng thủ phía Nam đồn lũy, quân số rất đông. Nơi đây tập trung hỏa lực và cung tên rất mạnh. Biết vậy, ta sai binh lính ghép những tấm ván liền với nhau, phủ rơm kín và sấp nước lên trên, mười người mới nâng được một ván, dàn trận xếp thành chữ “nhất”. Điều này được thực hiện để giúp binh lính tránh đạn, tiến lên và tiếp cận dễ dàng để tiêu diệt pháo đài.
Đêm ấy, ta sai quân đánh, lợi dụng gió thổi quân Thanh, phun khói lửa làm rối loạn đội hình quân ta, nhân cơ hội đó mà giết. Nhưng đột nhiên thời tiết thay đổi, khói quay trở lại và chúng bị rơi vào thế bị động. Lập tức chúng bắn tên như mưa nhằm không cho ta chuẩn bị kịp thời. Bất chấp nguy hiểm, mọi đội tiên phong cầm những tấm ván này đều ẩn nấp và ra ngoài, dập tắt những mũi tên. Tên bắn đến đâu cũng bị thiêu tàn đến đấy. Quân Thanh hoảng sợ không định hướng được lực lượng của ta.
Khi đó, ta cho quân leo thang vượt đồn, đánh chiếm đền Ngọc Hồi. Quân địch náo loạn, giẫm đạp nhau mà chết. Ngay cả Sầm Nghi Đống cũng phải treo cổ tự tử. Đoán trước quân Thanh sẽ tìm đường tháo chạy, ta cho quân rút chạy theo đập Uyên Duyên tiến về phía đông đánh chiếm. Quân Thanh lại tìm được lối thoát ở đường Vĩnh Kiều, ta kéo quân xuống đầm Mực, cho voi chiến giẫm lên, giặc chết nhiều như ngả rạ.
Ta tiếp tục đến trưa hôm sau, đưa quân đến đồn Thanh Long. Tôn Sĩ Nghị đang dự tiệc vui chơi, nghe tin thất kinh, hận không thể khoác giáp lên ngựa mà vội vàng chạy về nước. Binh sĩ hoang mang, giẫm đạp nhau chết cho đến khi cầu hỏng, sập. Vì vậy, sông Nhị Hà bị chặn, Lê Chiêu Thống chạy trốn sang Trung Quốc.
Ta mừng lắm khi trả được nợ nước, rửa sạch kiếp nô lệ, đưa quân về kinh thành Thăng Long mừng chiến thắng. Hơn nữa, hôm đó là mùng 5 Tết Đinh Dậu.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 5
Năm 1789, nghe tin quân Thanh vào Thăng Long, ta rất tức giận. Lúc bấy giờ ta định điều binh lên phía bắc truy kích ngay. Nhưng nếu lòng dân chưa thể yên, đành đợi ta lên ngôi hoàng đế rồi hạ lệnh xuất quân đánh giặc cũng không muộn.
Vừa lên ngôi, ta đã tự mình “đốc suất đại binh”, cả quân đội lên đường. 10 vạn quân tinh nhuệ được triệu về Nghệ An để thực hiện mục tiêu của đất nước. Đến Thuận Hóa, Quảng Nam, ta mở cuộc duyệt binh, động viên khích lệ binh sĩ, lệnh cho quân binh ăn Tết sớm, chuẩn bị hành quân ngày 30 Tết, mùng 7 tháng Giêng vào Thăng Long ăn mừng. Cả đoàn quân đều tuân theo mệnh lệnh và tiếp tục lên đường. Khi quân ta đến sông Gián, nghĩa binh trấn thủ phòng ngự chạy tán loạn. Đến sông Thanh Quyết, thấy quân ta mạnh, quân Thanh “quay đuôi” bỏ chạy, ta liền cho quân truy kích không để một ai chạy thoát, không để quân Hà Hồi và Ngọc Hồi hay biết.
Đêm mồng 3 tháng giêng năm Đinh Dậu, quân ta bí mật bao vây làng Hà Hồi, quân hò hét rất vang dội, tưởng như có hơn mấy nghìn người ở đó. Quân Thanh trong làng sợ hãi nên lập tức đầu hàng. Ngày mồng 5, quân ta áp sát đồn Ngọc Hồi trong đêm tối, từng tốp lính với ván bảo vệ, lưng đeo dao ngắn, sẵn sàng chiến đấu. Quân Thanh nổ súng bắn không trúng ai, tìm đủ mọi cách mà không được, đành bất lực nhìn quân ta tiến dần vào đồn.
Vừa gặp giặc, quân ta lập tức vứt bè, rút hết vũ khí. Quân Thanh thất thủ, hỗn loạn tháo chạy, giẫm đạp nhau mà chết, xác quân Thanh vương vãi khắp nơi, Sầm Nghi Đống không chạy kịp thắt cổ tự tử. Quân Thanh tháo chạy theo đường Vĩnh Kiều, quân địch chạy vào đầm Mực bị hàng vạn voi giày xéo. Thừa thắng xông lên, quân Tây Sơn của ta tiến đến gần thành Thăng Long, Tôn Sĩ Nghị đang dự tiệc, nghe tin sợ mất mật, chưa kịp mặc giáp, lên ngựa ngay và vội vã trốn về nước. Lính bỏ chạy giẫm đạp nhau chết, khi qua cầu thì cầu sập, lính chết như ngả rạ, sông Nhị Hà bị chặn không chảy được. Quân Thanh đại bại.
Chỉ trong năm ngày đêm, ta đã thu phục được bờ cõi, đánh đuổi hoàn toàn quân xâm lược. Là một vị vua, ta đã làm tròn bổn phận mang lại hòa bình và độc lập cho đất nước sau hơn 5 năm nội chiến.
Khi viết những dòng hồi ký này, ta nhớ lại những kỷ niệm một thời cùng lính Tây Sơn cùng sống chết để đẩy lùi quân Thanh vào lãnh thổ của mình. Bây giờ đất nước đã ổn định và thịnh vượng, ta cũng ở đó để gặp gỡ tổ tiên đã khuất để lưu hương cho đời sau.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 6
Năm 1789, nghe tin quân Thanh vào Thăng Long, ta rất tức giận. Lúc bấy giờ ta định điều binh lên phía bắc truy kích ngay. Nhưng nếu lòng dân chưa thể yên, đành đợi ta lên ngôi hoàng đế rồi hạ lệnh xuất quân đánh giặc cũng không muộn.
Vừa lên ngôi, ta đã tự mình “đốc suất đại binh”, cả quân đội lên đường. 10 vạn quân tinh nhuệ được triệu về Nghệ An để thực hiện mục tiêu của đất nước. Đến Thuận Hóa, Quảng Nam, ta mở cuộc duyệt binh, động viên khích lệ binh sĩ, lệnh cho quân binh ăn Tết sớm, chuẩn bị hành quân ngày 30 Tết, mùng 7 tháng Giêng vào Thăng Long ăn mừng. Cả đoàn quân đều tuân theo mệnh lệnh và tiếp tục lên đường. Khi quân ta đến sông Gián, nghĩa binh trấn thủ phòng ngự chạy tán loạn. Đến sông Thanh Quyết, thấy quân ta mạnh, quân Thanh “quay đuôi” bỏ chạy, ta liền cho quân truy kích không để một ai chạy thoát, không để quân Hà Hồi và Ngọc Hồi hay biết.
Đêm mồng 3 tháng giêng năm Đinh Dậu, quân ta bí mật bao vây làng Hà Hồi, quân hò hét rất vang dội, tưởng như có hơn mấy nghìn người ở đó. Quân Thanh trong làng sợ hãi nên lập tức đầu hàng. Ngày mồng 5, quân ta áp sát đồn Ngọc Hồi trong đêm tối, từng tốp lính với ván bảo vệ, lưng đeo dao ngắn, sẵn sàng chiến đấu. Quân Thanh nổ súng bắn không trúng ai, tìm đủ mọi cách mà không được, đành bất lực nhìn quân ta tiến dần vào đồn.
Vừa gặp giặc, quân ta lập tức vứt bè, rút hết vũ khí. Quân Thanh thất thủ, hỗn loạn tháo chạy, giẫm đạp nhau mà chết, xác quân Thanh vương vãi khắp nơi, Sầm Nghi Đống không chạy kịp thắt cổ tự tử. Quân Thanh tháo chạy theo đường Vĩnh Kiều, quân địch chạy vào đầm Mực bị hàng vạn voi giày xéo. Thừa thắng xông lên, quân Tây Sơn của ta tiến đến gần thành Thăng Long, Tôn Sĩ Nghị đang dự tiệc, nghe tin sợ mất mật, chưa kịp mặc giáp, lên ngựa ngay và vội vã trốn về nước. Lính bỏ chạy giẫm đạp nhau chết, khi qua cầu thì cầu sập, lính chết như ngả rạ, sông Nhị Hà bị chặn không chảy được. Quân Thanh đại bại.
Chỉ trong năm ngày đêm, ta đã thu phục được bờ cõi, đánh đuổi hoàn toàn quân xâm lược. Là một vị vua, ta đã làm tròn bổn phận mang lại hòa bình và độc lập cho đất nước sau hơn 5 năm nội chiến.
Khi viết những dòng hồi ký này, ta nhớ lại những kỷ niệm một thời cùng lính Tây Sơn cùng sống chết để đẩy lùi quân Thanh vào lãnh thổ của mình. Bây giờ đất nước đã ổn định và thịnh vượng, ta cũng ở đó để gặp gỡ tổ tiên đã khuất để lưu hương cho đời sau.
Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí- Mẫu 7
Năm ta kéo quân ra Bắc lần thứ hai để bắt Vũ Văn Nhậm, sợ thanh thế Tây Sơn, sau khi ta rút về Phú Xuân, Lê Chiêu Thống hèn hạ sang cầu cứu triều đình Mãn Thanh. Giặc Thanh chỉ đợi có thế, ồ ạt kéo sang, nhân cơ hội này muốn thôn tính nước ta làm quận, huyện. Được tin, ta vô cùng căm giận. Ta căm lũ giặc tham tàn, độc ác ; giận lũ vua quan bù nhìn bán rẻ đất nước. Lòng ta như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Ta liền bàn bạc với tướng sĩ định thân chinh cầm quân đi ngay. Nhưng lúc này lòng dân chưa yên, ta đành nghe theo lời khuyên của quần thần, tế cáo trời đất, lên ngôi hoàng đế rồi mới hạ lệnh xuất quân.
Xong xuôi mọi việc, ta đại hội binh mã thuỷ bộ, sắp sẵn kế hoạch tiến đánh, mở cuộc duyệt binh, an ủi và kêu gọi binh sĩ đoàn kết đánh đuổi giặc ngoại xâm, mở tiệc khao quân, chia thành 5 đạo, thân hành cầm quân ra trận. Tối 30 tết lên đường, thời điểm mà quân giặc chủ quan nhất. Ta hẹn chắc chắn với tướng sĩ là ngày mồng 7 tết sẽ dẫn đại quân vào mở tiệc ăn mừng thắng lợi giữa kinh thành Thăng Long.
Quân ta ra đến sông Gián, binh lính giặc trấn thủ ở đó tan vỡ. Toán quân Thanh đi do thám bị bắt sống hết. Nửa đêm mồng 3 tết Kỉ Dậu (1789), quân tiến tới Hà Hồi, Thượng Phúc, lặng lẽ vây kín thành, bắc loa gọi vào trong. Chỉ đến lúc đó, quân giặc mới biết, rụng rời sợ hãi xin hàng, bao nhiêu lương thực khí giới đều bị quân ta tịch thu.
Mờ sáng mồng 5 tết, quân tiến sát đồn Ngọc Hồi. Ta truyền lệnh lấy sáu chục tấm ván, cứ ghép liền 3 tấm làm một bức, bên ngoài lấy rơm dấp nước phủ kín, cứ mười người khiêng một bức dàn thành trận chữ nhất
Nhân gió bắc, quân Thanh bèn dùng ống phun khói lửa ra để tiêu diệt quân ta nhưng không ngờ trời lại đổi gió nam thiêu đốt lại bọn chúng. Quân Thanh chống cự không nổi, bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau mà chết. Tướng giặc là Sầm Nghi Đống phải thắt cổ tự tử. Lường trước rằng thế nào quân Thanh cũng tìm lối chạy trốn, ta bèn sai một toán quân theo bờ đê Yên Duyên kéo lên, mở cờ gióng trống đánh nghi binh ở phía đông. Quân Thanh tháo chạy trông thấy lại càng hoảng sợ bèn tìm lối tắt theo đường Vịnh Kiều. Ta lại cho quân đón đường, dồn giặc xuống đầm Mực, cho voi giày đạp khiến quân giặc kinh hồn bạt vía, chết như ngả rạ. Giữa trưa hôm ấy, quân ta tới thành Thăng Long. Tổng đốc Tôn Sĩ Nghị bấy giờ vẫn đang vui yến tiệc, nghe tin cấp báo, sợ mất mật, không kịp mặc áo giáp bỏ chạy. Tướng sĩ chen chúc, giẫm đạp lên nhau đến nỗi các cây cầu không chịu nổi đều bị đứt sập. Sông Nhị Hà vì thế mà tắc nghẽn. Lê Chiêu Thống cũng hốt hoảng chạy trốn sang Trung Quốc.
Ta vô cùng sung sướng vì đã trả được món nợ nước, rửa sạch vết nhơ nô lệ. Ta đường hoàng dẫn quân vào kinh thành Thăng Long, mở tiệc khao quân mừng thắng lợi. Hôm ấy vẫn đang ngày mồng 5 Tết Kỉ Dậu.
Trên đây là nội dung bài học Đóng vai vua Quang Trung kể lại Hoàng Lê nhất thống chí hay nhất (7 bài mẫu) do thầy cô trường THCS Bình Chánh biên soạn và tổng hợp. Hy vọng sẽ giúp các em hiểu rõ nội dung bài học và từ đó hoàn thành tốt bài tập của mình. Đồng thời luôn đạt điểm cao trong các bài thi bài kiểm tra sắp tới. Chúc các em học tập thật tốt.
Đăng bởi THCS Bình Chánh trong chuyện mục Học tập
- Hãy viết một bài văn trình bày suy nghĩ của em về vấn đề ô nhiễm môi trường hiện nay (25 mẫu)
- Rừng là lá phổi xanh của nhân loại. Em hãy viết bài văn trình bày suy nghĩ của em về ý kiến trên (5 mẫu)
- Bạo lực học đường đang là vấn đề được cả xã hội quan tâm. Em hãy viết một bài văn trình bày suy nghĩ của em về vấn đề trên (51 mẫu)
- Viết một đoạn văn ngắn nói về cảm xúc của em khi được thưởng thức một tác phẩm văn nghệ (truyện, thơ, phim, ảnh, tượng,…), trong đoạn văn đó có câu chứa thành phần tình thái hoặc cảm thán (25 mẫu)
- Nêu một tác phẩm văn nghệ mà em yêu thích và phân tích ý nghĩa, tác động của tác phẩm ấy đối với mình (9 mẫu)
- Phân tích Tiếng nói của văn nghệ của Nguyễn Đình Thi lớp 9 hay nhất (17 mẫu)