Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì? (24 mẫu)

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì? bao gồm hướng dẫn viết cùng 24 bài mẫu tham khảo do thầy cô trường THCS Bình Chánh biên soạn sẽ là nguồn tài liệu hữu ích cho các em học sinh trau dồi thêm vốn từ, rèn luyện kỹ năng viết đoạn văn ngắn ngày một hoàn thiện hơn.

Đề bài: Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?
Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?

Mục lục

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 1

Văn chương đã bồi dưỡng tâm hồn em những phẩm chất em đã có và dạy cho em những bài học em chưa biết. Truyện Thầy bói xem voi em được đọc khi còn nhỏ đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng em vì bài học kinh nghiệm mà nó để lại. Qua hình ảnh của những ông thầy bói mù khi xem và nhận xét về một chú voi đã giúp em nhận được bài học về sự xem xét toàn diện. Để đánh giá được sự việc chúng ta cần có sự quan sát toàn diện, không lấy cái lẻ để chỉ cái toàn diện. Hơn hết chúng ta cần phải biết lắng nghe, vừa học hỏi để trau dồi thêm được tri thức của bản thân.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 2

Cậu bé nọ học việc trong một tiệm sửa xe đạp. Một ngày, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư. Cậu không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp.

Những người học việc khác cười nhạo cậu bé dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức.

Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, liền đưa cậu bé về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao.

Bài học rút ra

Có những hành động không vụ lợi, mang cái tâm trong sáng, sẽ khiến người khác nhìn thấy được bản chất tốt đẹp của mình mà cho mình những cơ hội tốt hơn trong cuộc sống.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 3

Tôi với Lan chơi với nhau đến nay cũng đã được khoảng 5 năm. Chúng tôi luôn sẻ chia với nhau vui buồn trong cuộc sống, cũng như có những kỉ niệm chẳng thể quên. Và đây là một trong số đó

Vì bản tính tò mò nên tôi đã đọc trộm nhật kí của Huyền. Hôm đó vẫn như mọi hôm, tôi sang nhà Huyền chơi và học bài. Trong lúc Huyền đi xuống uống nước, tôi đi loanh quanh phòng và chợt phát hiện ra 1 quyển sổ xinh xinh rơi trên sàn. Tò mò nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là sổ nhật kí của Huyền. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc Khi phát hiện ra cậu ấy thực sự rất tức giận. Huyền giật phắt quyrenr sổ trên tay tôi và nói:

– Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ

Tôi ấp úng không nói được gì:

– Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn Cậu ấy dường như không thể tin được tại sao tôi lại làm như thế.

Tôi tự trách bản thân mình tại sao lại tò mò đến những thứ riêng tư, cá nhân của Lan như vậy. Chắc giờ đây bạn ấy đang rất tức giận. Nhìn khuôn mặt giận dữ cũng như lời nói và hành động của Lan càng làm tôi hối hận biết bao nhiêu. Trong thâm tâm tự dằn vặt bản thân suốt trên dường trở về nhà. Tôi nghĩ mãi không biết nên làm thế nào để Lan tha lỗi cho mình. Tâm trí tôi cả ngày chỉ xoay quanh những chuyện ấy, càng nghĩ tôi càng hối hận vô cùng. Liệu tình bạn của chúng tôi có rạn nứt sau một hành động sai lầm kia của tôi hay không? Sau đó, Lan tránh mặt tôi suốt 1 tuần, mặc cho tôi có xin lỗi như thế nào.

Cuối cùng, Huyền cũng chịu tha thứ cho tôi. Từ đó chúng tôi lại làm lành và trở nên thân thiết hơn. Tôi nhận ra rằng ai cũng có những góc riêng tư khác nhau mà kể cả dẫu có thân thiết đến đâu thì cũng nên giữ chừng mực, không nên tùy tiện.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 4

Câu chuyện về hành trình vào xứ sở phiêu lưu – đây là một câu chuyện mà em được bà ngoại kể cho nghe mỗi lần chuẩn bị đi ngủ hoặc mỗi lần nghỉ hè ngồi nói chuyện, tâm sự với bà. Cụ thể rằng, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa núi rừng xanh ngát, có một cô bé tên là Eliza. Eliza nổi tiếng trong làng với tâm hồn tò mò và lòng dũng cảm không giới hạn. Cô ấy thường ngồi trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời và mơ mộng về cuộc phiêu lưu vô tận. Một ngày, khi mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Eliza quyết định rời bỏ ngôi làng của mình để khám phá thế giới. Cô bé đã đóng gói những vật dụng cần thiết vào chiếc ba lô và bắt đầu hành trình của mình. Cô không biết đi đâu, nhưng lòng tò mò của cô dẫn dắt cô vượt qua rừng rậm, qua cánh đồng, và vào những thị trấn xa lạ.

Trong hành trình của mình, Eliza đã gặp gỡ nhiều người và thú vị. Cô đã giúp một người nông dân sửa cái cầu đổ và trong đổi, người nông dân đã dạy cho cô cách trồng cây và làm vườn. Sau đó, Eliza đã tham gia một đoàn xích lô vận chuyển thương nhân và được họ chia sẻ những câu chuyện kỳ quái về những nơi họ đã đi qua. Một ngày nọ, Eliza đi vào một khu rừng sâu thẳm và phát hiện một lối vào dẫn vào một thế giới hoàn toàn mới – Xứ Sở Phiêu Lưu. Trong Xứ Sở này, những con thú lạ lùng có khả năng nói chuyện, cây cỏ có sức mạnh thần kỳ và bầu trời đêm tràn đầy ngôi sao tỏa sáng. Tại đây, Eliza có cuộc hành trình kỳ diệu nhất trong đời mình. Cô gặp một người hùng nổi tiếng, đối đầu với những thách thức ly kỳ và thám hiểm những khu rừng bí ẩn. Cô học được nhiều bài học quý báu về tình bạn, lòng dũng cảm và sự tự tin. Khi cuối cùng Eliza quyết định trở về nhà sau nhiều năm phiêu lưu, cô đã đúc kết được nhiều ký ức và bài học đáng quý. Cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và thông thái, và câu chuyện về hành trình của cô đã trở thành một nguồn cảm hứng vĩ đại cho cả làng làng và các thế hệ sau. Câu chuyện về Eliza và hành trình của cô ấy trong thời gian ấy luôn khiến em cảm thấy thích thú và kích thích trí tưởng tượng của mình. Đó là một trong những câu chuyện mà em sẽ luôn luôn nhớ và trân trọng suốt đời.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 5

Trong thế giới đầy màu sắc của các câu chuyện mà em đã được học, có một câu chuyện đặc biệt đã chạm đến trái tim và tinh thần của em – đó chính là câu chuyện về Cây Khế. Cây Khế không chỉ là một câu chuyện cổ tích quen thuộc của nước ta, mà còn là một bài học sâu sắc về cuộc sống và tính cách con người. Câu chuyện bắt đầu bằng việc giới thiệu hai người anh em ruột, mỗi người đại diện cho hai phương diện đối lập trong cuộc sống. Người anh, đầy tham lam và lười biếng, luôn đòi hỏi nhiều mà không chịu làm việc gì. Trái lại, người em, tốt bụng và chăm chỉ, luôn sẵn sàng đóng góp và làm việc hết mình. Tuy bắt đầu từ những tính cách đối lập này, câu chuyện Cây Khế đã đi sâu vào hành trình cuộc sống của hai anh em và cách mà họ đối mặt với những thách thức và cơ hội. Cây Khế trở thành biểu tượng của sự kiên nhẫn và cống hiến, chứng tỏ rằng chỉ khi chúng ta đầu tư công sức và lòng nhiệt huyết vào công việc, chúng ta mới có thể thu hoạch được thành quả đáng giá.

Câu chuyện này không chỉ là một bài học về giá trị của lao động chăm chỉ, mà còn là một lời nhắc nhở về lòng hiếu thảo và tầm nhìn đúng đắn trong cuộc sống. Cây Khế thực sự là một tác phẩm vĩ đại, vừa hấp dẫn về mặt trí tuệ, vừa đong đầy tình cảm, để lại trong em một ấn tượng khó quên về những giá trị tốt lành và tri thức của cuộc sống. Một thời gian sau khi cha của hai anh em qua đời, người anh đã quyết định chia tài sản gia đình giữa anh và em. Anh nhận một cây khế già cối xanh mượt và một túp lều tranh rồi lấy hết phần gia sản. Trong khi đó, em phải sống trong lều tranh đơn sơ và khó khăn, nhưng em không bao giờ từ bỏ. Mỗi ngày, em làm việc chăm chỉ, cống hiến cho công việc và chăm sóc cây khế kỳ diệu của mình. Vào một năm nọ, cây khế của em đã nở hoa và ra trái một cách tươi tốt. Những trái khế ngọt ngào này đã thu hút sự chú ý của một chú chim lạ, người đến ăn trái khế hàng ngày. Em thấy mình mệt mỏi và gian khổ, nhưng không hề than trách. Chú chim đã chủ động nói chuyện với em và đề nghị một giao dịch: nếu em cho chú ăn khế, chú sẽ trả lại em vàng.

Em đồng ý và chú chim đã đưa em đến một hòn đảo xa xôi, nơi em thu thập được nhiều viên vàng quý báu. Nhờ vào lời hứa từ chú chim, cuộc sống của em đã thay đổi chói lọi và giàu sang. Tin tức về điều này lan rộng và cũng đã đến tai người anh. Nghe về cuộc phiêu lưu của em, người anh đã đến và yêu cầu đổi tài sản của mình với cây khế của em. Anh cũng đã thử lời với chú chim và được chú chim đồng ý. Tuy nhiên, khác với em, người anh tham lam và lừa dối chú chim. Anh ấy đã dùng một túi lớn, gấp bốn lần kích thước của túi em, để thu thập vàng. Khi chú chim cố gắng mang túi vàng của anh trở lại đảo, họ bắt gặp một cơn bão lớn. Cuộc sống tham lam của người anh đã gây ra mất mát đáng tiếc khi tất cả số vàng lớn của anh bị mất trong biển cả khắc nghiệt. Câu chuyện này là một bài học sâu sắc về lòng trung thực và tính chăm chỉ trong cuộc sống. Nó minh họa rằng nếu ta đam mê tham lam và gian dối, cuối cùng sẽ phải đối diện với những kết quả bi thảm, giống như người anh đã phải trải qua.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 6

Ở giai đoạn học lớp 5, em được trải nghiệm một loạt câu chuyện đầy ý nghĩa và hấp dẫn. Tuy nhiên, trong tất cả, có một câu chuyện mà em đặc biệt ấn tượng và yêu thích, đó là câu chuyện về cuộc sống đầy bất ngờ của thầy cúng tên Cụ Ún. Thầy Cụ Ún, một người thầy cúng tài năng và đã hành nghề lâu năm, đã dạy cho nhiều học trò trở thành những người cúng bái giỏi giang như mình. Mọi việc diễn ra bình thường cho đến một ngày, khi Cụ Ún đối mặt với một cuộc khủng hoảng sức khỏe đáng sợ. Cơn đau bụng dữ dội đã tràn ngập cơ thể của ông, khiến ông phải chịu đựng sự đau đớn, mất ngủ và không thể ăn uống. Ngay cả học trò xuất sắc nhất của ông cũng không thể giúp ông thoát khỏi nỗi đau này.

Sự kiện cuối cùng đã xảy ra khi tình trạng của Cụ Ún trở nên quá nghiêm trọng để xử lý tại nhà. Hai bác sĩ tận tâm đã đến và chuyển ông lên bệnh viện để điều trị. Tại đó, ông Ún đã được trang bị thuốc giảm đau và nhận được giải thích tỉ mỉ về quy trình điều trị khoa học. Cuối cùng, ông đã bắt đầu hồi phục. Những kinh nghiệm này đã làm cho ông nhận ra rằng trong trường hợp ốm đau, việc đến bệnh viện để được xử lý bằng cách khoa học là quan trọng, và không nên dựa vào các biện pháp mê tín. Tấm hình ảnh này đã trở thành một thông điệp quan trọng về sự quyết liệt của y học khoa học và đã đóng góp tích cực vào việc đẩy lùi tư tưởng mê tín trong xã hội. Câu chuyện này không chỉ giáo dục mà còn rất thú vị và dễ hiểu, mang lại sự nhận thức về sự quan trọng của khoa học và y học trong cuộc sống hàng ngày.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 7

Câu chuyện Bài học đường đời đầu tiên, trích từ cuốn Dế Mèn phiêu lưu kí là một câu chuyện mà em vô cùng ấn tượng. Nó đã đem đến cho em bài học vô cùng ý nghĩa.

Câu chuyện ấy xoay quanh nhân vật Dế Mèn – một chàng dế thanh niên khỏe mạnh và cường tráng. Với lối sống khoa học và lành mạnh, cậu ta có một cơ thể săn chắc và tự đào được cho mình một chiếc hang tuyệt vời. Bà con làng xóm xung quanh ai cũng nể nang cậu, nên đâm ra cậu có thói kiêu căng ngạo mạn. Sự xốc nổi của của một thanh niên tuổi dậy thì, khiến Dế mèn rất thích bày trò nghịch dại. Cậu chọc phá khắp nơi, gây phiền hà cho mọi người. Cho đến một hôm, cậu ta gây nên họa lớn.

Hôm đó, Dế Mèn đã buông lời chọc phá chị Cốc – một kẻ nổi tiếng nóng tính. Sau khi khiến chị ta phát điên, cậu lủi vào hang sâu, nằm rung đùi sung sướng. Ngờ đâu, cậu khiến cho Dế Choắt – người hàng xóm ốm yếu tội nghiệp ở cạnh phải gánh tội thay. Dế Choắt đã phải ra đi đầy oan ức và đau đớn sau những phát mổ như trời giáng của chị Cốc.

Sự ra đi ấy đã khiến Dế Mèn thức tỉnh, nhận ra lỗi sai của bản thân mình. Cậu ta nhận ra từ trước đến nay, bản thân đã quá ngạo mạn, hành động xốc nổi. Cái chết của Dế Choắt khiến cậu ta ân hận, dằn vặt bản thân vô cùng. Từ hôm ấy, Dế Mèn quyết tâm thay đổi, trở nên khiêm tốn, cẩn thận, biết suy xét sự việc, không còn kiêu căng xốc nổi nữa.

Đó cũng là bài học mà em nhận được sau khi đọc câu chuyện trên. Rằng, trong cuộc sống này, không được có thói kiêu căng, hợm hĩnh. Trước lúc hành động, phải biết suy nghĩ thấu đáo, lường trước kết quả. Không được ỷ vào sự yêu thương, nhường nhịn của mọi người mà có hành động phá phách, gây ảnh hưởng đến những người xung quanh. Bài học quý giá ấy, chính nhờ câu chuyện Bài học đường đời đầu tiên đã gửi đến cho em đó.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 8

Câu chuyện Ếch ngồi đáy giếng là một câu chuyện ngụ ngôn mà em rất yêu thích. Đằng sau câu chuyện ấy, là bài học rất ý nghĩa mà em vô cùng tâm đắc.

Câu chuyện kể về một chú ếch sống dưới cái giếng nhỏ. Từ khi sinh ra, nó đã sống ở đó. Xung quanh toàn là những con vật bé xíu, nhỏ hơn ếch, nên nghiễm nhiên nó là chúa tể của cái giếng. Nhìn lên cao, bầu trời mà ếch thấy chỉ thu hẹp lại bằng cái nắp giếng mà thôi. Ấy thế mà nó cho rằng đó là cả thế giới. Rồi một ngày, mưa lớn triền miên, khiến nước giếng dâng cao, đưa ếch ra thế giới bên ngoài. Lúc này, nó vẫn quen thói ở dưới giếng, chẳng chịu nhìn ngó xung quanh, nên bị con trâu đi ngang qua dẫm bẹp.

Từ hình ảnh con ếch, em đã rút ra được bài học ý nghĩa về cuộc sống. Rằng chúng ta không được sống như con ếch đó. Phải biết khiêm tốn, học hỏi không ngừng. Không được có thói tự cao, tự mãn bởi núi cao thì ắt sẽ có núi cao hơn. Kho tàng kiến thức xung quanh ta là vô tận, không ai có thể tự hào là đã chinh phục hết cả. Thế nên, từng ngày từng giờ, ta phải chăm chỉ học tập, rèn luyện để nâng cao sự hiểu biết của bản thân, chớ nên như con ếch cứ ngồi mãi dưới đáy giếng rồi cho rằng bản thân là giỏi nhất. Sự tù túng trong tư tưởng ấy là vô cùng sai lầm. Bầu trời ngoài kia rộng lớn lắm, mà chúng ta thì nhỏ bé, nên đừng kiêu căng, ngạo mạn mà nên khiêm tốn học hỏi không ngừng.

Bài học đắt giá ấy đã theo em trong suốt những ngày tháng qua, làm kim chỉ nam cho hoạt động học tập và rèn luyện.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 9

Câu chuyện về rùa và thỏ. Vào một ngày nọ, Thỏ đang tung tăng dạo chơi thì thấy chú Rùa đang bước đi chậm chạp trên đường. Thấy vậy., Thỏ liền thách thức chạy đua với Rùa. Thỏ nghĩ mình có cặp chân dài sải bước, cứ ung dung đùa hoa bắt bướm, chạy 1 tí là tới đích. Trái lại với Thỏ, Rùa lại miệt mài chạy. Một lúc sau, khi vừa tỉnh giấc, Thỏ đã thấy Rùa gần chạm đích, lúc này Thỏ mới co chân mà chạy nhưng vẫn không kịp. Như vậy, Rùa đã giành chiến thắng ở cuộc thi này và khiến Thỏ vô cùng xấu hổ.

Bài học rút ra:

– Không nên quá tự tin vào bản thân

– Không nên bất cẩn

– Cần nghiêm khắc với bản thân và làm việc có kỉ luật

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 10

Tôi đã được đọc nhiều truyện viết về lòng dũng cảm. Tôi cũng đã nghe thầy giáo kể về những tấm gương cao đẹp thể hiện lòng dũng cảm trong chiến đấu của bộ đội ta. Tuy nhiên, trong trí nhớ của tôi thì câu chuyện sau đây đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc nhất, vì chính tôi đã chứng kiến chuyện này.

Hôm ấy tôi và Tuấn cùng đi học về. Chúng tôi phải ra bến sông, qua đò mới có thể trở về xóm trại của mình. Lúc ấy mới độ năm giờ chiều nhưng đã có vẻ tối vì trời đầy mây đen và có mưa lác đác rơi. Bến đò vắng vẻ. Dưới đó chì có bác lái đò và một chú bộ đội đang chờ hai đứa chúng tôi đi xuống. Người nào cũng lụp xụp khoác áo mưa. Miếng gỗ bắc làm cầu xuống đò rất trơn. Tôi thận trọng đi trước, dò từng bước và đã xuống đến lòng đò. Tuấn đi sau, bỗng đến giữa cầu, Tuấn trượt chân ngã nhào xuống nước và bị dòng sông đang vào mùa nước lớn cuốn trôi đi. Thế là, nhanh như cắt, anh bộ đội trút bỏ vội vàng cái nón cối đội đầu, cái áo mưa khoác trên vai và quẳng cái ba lô nặng trên lưng xuống lòng thuyền, rồi nhảy ùm xuống lao theo Tuấn đang bị trôi xa. Chỉ mươi sải bơi dài, anh bộ đội đã đuổi kịp Tuấn lúc ấy đang chới với trên dòng nước và dường như sắp bị chìm. Anh bộ đội quàng một tay vào cổ Tuấn rồi bơi nhanh về thuyền. Bác lái chèo nhanh thuyền về phía hai người dưới nước và đã lôi được họ lên thuyền. Sự việc diễn ra thật bất ngờ và quá nhanh chóng. Tuấn chỉ bị sặc nước chút ít nhưng mọi điều nguy hiểm đã qua. Tôi thay mặt bạn cảm ơn anh bộ đội nhưng anh chỉ hiền lành cười và nói:

– Mùa này, nước lũ đang về, khi qua sông các em phải hết sức cẩn thận đấy.

Đấy câu chuyện của tôi chỉ có thế, nhưng tôi và chắc là cả Tuấn nữa suốt đời sẽ chẳng quên. Anh bộ đội mà chúng tôi còn chưa biết tên đúng là một người lính Cụ Hồ dũng cảm.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 11

Lòng dũng cảm là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay, và ngày nay tinh thần đó vẫn được gìn giữ và phát huy. Tiêu biểu cho tinh thần dũng cảm đó chính là tấm gương của anh Nguyễn Văn Nam ở Nghệ An đã hy sinh thân mình để cứu bốn bạn giữa dòng nước xoáy.

Không chỉ có gia đình em mà tất cả mọi người khi xem tivi và đọc báo đều khâm phục trước tinh thần dũng cảm của anh Nguyễn Văn Nam, một học sinh lớp mười hai tại huyện Đô Lương tỉnh Nghệ An, thêm vào đó là sự xót thương trước sự ra đi của anh.

Hôm đó là ngày 30/4 cả nước được nghỉ nhân kỉ niệm ngày “Giải phóng miền Nam – thống nhất đất nước” trong khi anh Nam đang đi bắt chim thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một bạn ở gần bờ sông, anh vội chạy ra thì thấy những cánh tay đang chới với giữa dòng nước xoáy. Không chút do dự anh đã lao xuống dòng nước để cứu người, có tất cả bốn bạn, sau khi đưa được ba bạn vào bờ anh tiếp tục quay trở lại để cứu bạn cuối cùng, khi vào gần đến bờ do đã kiệt sức anh đã dùng hết sức đẩy mạnh bạn đó vào để ba bạn trên bờ kéo lên còn bản thân anh đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất, thấy vậy các bạn vội đi gọi người cứu nhưng không kịp, và phải mất một thời gian sau đó, gia đình và lực lượng công an mới tìm thấy thi thể của anh. Những bức ảnh được đưa lên báo hay trên ti vi ta thấy được nỗi đau, sự mất mát hằn sâu trên khuôn mặt của gia đình anh Nam, tất cả mọi người đều đau xót và cảm động. Vẫn còn đó là ước mơ và hoài bão của anh với hy vọng thi đỗ vào một trường đại học, để làm rạng danh gia đình – bố mẹ và bà của anh vừa khóc vừa kể với các nhà báo, nhưng anh đã ra đi trong sự vinh quang với một hành động cao đẹp của mình để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, bạn bè và tất cả mọi người.

Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương tiêu biểu cho lòng dũng cảm, anh được nhà trường và Đoàn thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại nơi anh theo học tuyên dương và khen thưởng về hành động của mình. Hành động của anh như một sự thức tỉnh đối với những ai có thái độ sống thờ ơ, vô cảm đối với những người xung quanh, chỉ biết lo cho bản thân mình.

Anh Nguyễn Văn Nam xứng đáng là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm để chúng ta học tập và noi theo, nó thể hiện một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, một đạo lý làm người mà mỗi chúng ta cần phải có.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 12

Hôm đó chúng tôi được học tiết đạo đức: Lòng dũng cảm. Sau khi đọc xong câu chuyện trong sách đạo đức, cô hỏi: Có bạn nào kể cho cả lớp nghe tấm gương dũng cảm mà các em được biết đến không? Trong lớp có rất nhiều cánh tay đang giơ lên cùng tiếng: Em! Em. Cô đã gọi Trúc, một bạn nữ ngồi dãy giữa, giơ tay nhưng vẻ mặt rất buồn.

Trúc đứng lên trong sự chờ đợi của các bạn. Chúng tôi đều không hiểu sao bạn không kể luôn trong sự hồi hộp của mọi người. Bạn đứng im một lúc cùng những tiếng thở dài như cố lấy tinh thần, sự bình tĩnh rồi nói: Em thưa cô! Em kể về mẹ của em, mẹ là người rất dũng cảm ạ!

Cả lớp im phăng phắc vì chúng em biết mẹ bạn đã bị mất hồi đầu năm. Bạn bắt đầu kể: Mẹ em 28 tuổi, mẹ là người chăm chỉ, luôn yêu thương bố và chúng em. Mẹ lúc nào cũng cười, chẳng bao giờ bố con em thấy mẹ buồn cả. Đến một ngày, mẹ nói bố đưa mẹ đi khám bệnh vì mẹ thấy đi lại khó khăn, bác sĩ nói phải chuyển mẹ xuống bệnh viện thành phố vì họ không xét được bệnh. Hôm sau, trước khi đi khám, mẹ chuẩn bị đồ ăn cả ngày cho chúng em và niềm nở:Hôm nay bố và mẹ đi chơi xa, chiều sẽ có mặt ở nhà, các con đi học về, ăn cơm rồi trông nhà cho bố mẹ nhé! Buổi hôm ấy, mẹ về trong mệt mỏi, yên lặng, mặt bố rầu rĩ nhưng mẹ lại không hề buồn phiền. Mẹ không quên mua quà cho 2 chị em. Chúng em không hề biết bệnh của mẹ cho đến khi bà nội hỏi bố. Bố nói mẹ bị ung thư máu giai đoạn cuối, hiện tại tuỷ và các dây thần kinh đã hoàn toàn bị phá huỷ. Bố cũng nói mẹ đã phải chịu đựng trong thời gian quá dài nhưng không nói sợ bố, con lo lắng. Cho tới khi mẹ đã quá mệt mỏi và kiệt sức mới nói ra. Em đã muốn òa khóc khi nghe bố nói vậy. Mẹ sẽ thế nào? Bố con em sẽ ra sao. Nhưng em chỉ ngồi trong bàn học mà viết ra giấy những suy nghĩ, không dám làm mẹ buồn.

Những ngày cuối cùng, khuôn mặt mẹ tái nhợt, nhưng mẹ không cau có bực bội chút nào mặc dù bố nói: Nếu bị cắn đau quá, em cứ khóc lên. Nhưng chính những lúc ấy khuôn mặt của mẹ lại trở nên rạng rỡ. Mẹ thường nói: Em có đau đâu, em vẫn ổn lắm, anh lo cho các con chu đáo thế em rất yên tâm.

Ngày mẹ biết mẹ sẽ ra đi, mẹ gọi 2 chị em đến và nói: Mẹ xa các con một thời gian dài, các con nhớ yêu thương nhau và đừng làm bố giận, mẹ lúc nào cũng dõi theo các con. Mẹ hạnh phúc khi có các con lắm! Rồi đôi mắt mẹ dần nhắm lại nhưng mẹ không hề khóc.

Kể đến đó Trúc nghẹn ngào, cả lớp cũng xúc động vô cùng. Không còn một tiếng động nào nữa, có bạn đã cúi gục xuống từ rất lâu.

Với Trúc và với chúng em, mẹ bạn là một người dũng cảm, mặc dù biết không thể vượt qua bệnh tật nhưng không khi nào người mẹ ấy làm bố con Trúc lo lắng. Đó là nỗi đau với bạn nhưng em tin rằng bạn cũng sẽ tự hào và cố gắng vì bạn có người mẹ dũng cảm, chiến thắng nỗi đau đớn của bản thân.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 13

Bố em là một tay vợt có hạng của Công ti giấy Bãi Bằng. Hầu như năm nào đi thi đấu bóng bàn, bố cũng đoạt giải cao. Cách đây ba năm, bố được thưởng Huy chương Vàng và phần thưởng là chiếc bình cắm hoa bằng pha lê rất đẹp. Bố quý chiếc bình ấy lắm nên chỉ đem ra cắm hoa vào những dịp đặc biệt.

Chỉ còn vài hôm nữa là đến Tết Nguyên Đán. Bà nội em đi chợ mua lá gói bánh chưng. Vì bố mẹ em đi làm đến tận chiều hai mươi tám mới được nghỉ nên ông nội bảo em cùng ông dọn dẹp, trang trí bàn thờ. Em chuyển bộ đồ bằng đồng ra trước hiên để cho ông đánh bóng. Còn em nhận phần quét bụi và lau sạch những thứ bằng sứ như khay rượu, bình rượu, bát nhang, ấm chén…

Hai ông cháu vừa làm vừa trò chuyện thật vui vẻ, ông kể chuyện lúc ông còn nhỏ, chỉ mong mau đến Tết để được mặc quần áo mới và được tiền mừng tuổi. Tết ngày xưa vui lắm! Hội làng mở gần như suốt tháng Giêng với những trò chơi dân gian hấp dẫn như đánh đu, đấu vật, đua thuyền, thổi cơm thi, chọi trâu, đánh cờ người… Sau ngày hội, tình cảm họ hàng, làng nước; chan hòa, gắn bó hơn. Nghe giọng kể tha thiết của ông, em biết ông đang nhớ và nuối tiếc một thời êm đẹp đã qua.

Dưới tay ông, cặp hạc thờ, đôi chân nến, chiếc lư hương… dần dần sáng bóng trông như mới. Công việc của em cũng đã làm xong, ông nhắc em sắp xếp các thứ vào chỗ cũ và không quên dặn phải nhẹ nhàng, cẩn thận, đừng để đổ vỡ. Miệng em vâng dạ nhưng trong bụng lại nghĩ rằng ông coi cháu cứ như trẻ lên ba!

Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nếu như em không nổi hứng nhấc chiếc bình pha lê lên mà gõ thử xem tiếng nó thế nào. Vừa gõ, em vừa hỏi ông: “Ông ơi, có phải tiếng thuỷ tinh thì đục, còn tiếng pha lê thì trong phải không?”. Ông bảo là đúng như vậy. Em gõ thêm lần nữa rồi áp chiếc bình vào tai để nghe cho rõ. Bỗng chiếc bình tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan. ông em giật mình thốt lên: “Thôi chết! Sao thế cháu?!”. Em sợ run người, lắp bắp “Cháu… cháu… ông ơi! Làm thế nào bây giờ hả ông?”, ông lắc đầu buồn bã: “Tiếc quá! Chiếc bình quý thế! Ông đã dặn cháu phải cẩn thận rồi mà!”. Em đứng chôn chân giữa những mảnh pha lê vương vãi trên nền nhà, đầu óc quay cuồng, chân tay luống cuống.

Có lẽ sợ quá hoá liều, em năn nỉ ông đừng nói với bố là em đánh vỡ, cứ đổ tội cho con mèo mướp là xong. Không ngờ, ông bảo: “Cháu làm ông thất vọng! Có lỗi mà không dám nhận là hèn nhát. Đổ lỗi cho người khác lại càng tệ hại hơn. Theo ông, tối nay bố về, cháu nên xin lỗi bố. Chắc là bố cháu sẽ tha lỗi. Chiếc bình quý thật đấy nhưng sự dũng cảm và trung thực còn đáng quý hơn nhiều, cháu ạ!”.

Em bật khóc trước lời khuyên chân thành ấy và thấm thía vô cùng! Chiều tối, sau bữa cơm, trước mặt mọi người trong gia đình, em đã khoanh tay, cúi đầu xin lỗi bố và chờ đợi cơn giận dữ của bố. Không ngờ, bố nói “Bố quý cái bình lắm vì nó là vật kỉ niệm; nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tiếc cũng chẳng được. Bố mừng là con dám nhận lỗi. Bố tha thứ cho con. Lần sau, làm gì con cũng nên cẩn thận”.

Sau sự việc ấy, em rút ra cho mình rất nhiều bài học bổ ích. Trong cuộc sống hằng ngày, chẳng ai có thể tránh được sơ suất lỗi lầm. Điều quan trọng là có đủ dũng cảm để nhận lỗi và sửa lỗi hay không. Em sẽ nhớ mãi lời dạy của ông về tính trung thực, một phẩm chất cơ bản của đạo làm người.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 14

Trong chúng ta, ai cũng đã từng phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có nhận ra sai lầm và sửa chữa nó hay không. Em và bạn cũng đã mắc sai lầm nhưng chúng em đã dũng cảm thú nhận tội lỗi với người lớn và được tha thứ.

Gần nhà em có một khu vườn trồng cây ăn quả của bác Chính. Trong vườn có đủ loại cây: nào xoài, nào ổi, nào bưởi…Em thích nhất là cây ổi của bác. Nó là giống ổi găng, quả không lớn nhưng rất thơm, ăn rất giòn và ngọt. Không biết bác chăm sóc thế nào mà năm nào cây cũng sai trĩu quả. Năm nay cũng thế. Từng chùm ổi chín vàng lúc lỉu trên cành mỗi khi gió lùa qua kẽ lá. Mùi thơm thoang thoảng của hương ổi chín quyện với gió bay khắp nơi. Ngày nào đi học về qua em với lũ bạn cũng nhìn cây ổi với vẻ thèm thuồng. Trưa hôm đấy, em rủ bạn đi học sớm để nhân lúc vắng vẻ ăn trộm mấy quả ổi trong vườn của bác Chính. Con đường làng vắng hoe, không một bóng người. Em và Chiến, thằng bạn chơi từ hồi đầu để chỏm, nhẹ nhàng nhảy lên bờ tường rồi trèo vào vườn. Chiến quay sang em nói khẽ:

– Mày có chắc là không có ai ở đây vào buổi trưa không đấy?

– Tất nhiên, tao theo dõi mấy hôm nay rồi. Chẳng thấy ai ở đây buổi trưa cả! – Em đáp

– Ô kê, thế thì được!

Thế là hai đứa đến gần gốc ổi. Càng đến gần, mùi hương ổi càng đậm. Thơm ngọt như mời gọi chúng em. Em và Chiến lần lượt trèo lên cao, ngồi trên cành, hái từng chùm, từng chùm ổi nặng trĩu. Hai đứa vừa ăn vừa cười sung sướng. Chao ôi là ngon! Nhưng bỗng nhiên, từ phía xa xa có một bóng người thấp thoáng. Em và Chiến tái mặt. Thôi chết, bác Chiến!. Bác ấy mà bắt được, về mách bố mẹ, mách nhà trường thì chỉ có ăn đòn. Bác ấy nổi tiếng là người khó tính trong làng mà. Em vứt chùm ổi xuống, kéo tay Chiến. Hai đứa tụt xuống đến gốc thì bác Chính đã đi đến cổng khu vườn. Nhìn thấy chúng em, bác Chính quát:

– Hai thằng ranh con, chúng mày ăn trộm đấy phải không?

Bác chưa kịp đến, em và Chiến đã nhảy qua bức tường chạy trốn mất. Em còn thoáng nghe thấy tiếng bác Chính la lên đau đớn. Chắc bác bị ngã vì đuổi theo em. Cả chiều hôm ấy, em cứ băn khoăn, lo sợ mãi. Sợ bác Chính tìm đến trường hay sang nhà mách. Nhưng không, bác không làm gì cả. Em cảm thấy day dứt nên hôm sau, em và Chiến sang nhà bác Chính. Sang đến nơi, thấy bác đang ngồi xoa cái chân tím bầm, vì ngã. Em rụt rè tiến lại gần nói:

– Bác ơi, hôm qua chúng cháu trót ăn trộm mấy quả ổi trong vườn nhà bác, làm bác bị ngã thế này. Bác cho chúng cháu xin lỗi nhé.

– Không sao! – Bác cười hiền từ, mấy đứa muốn ăn thì cứ xin. Bác cho. Chứ bác ghét nhất kẻ trộm cắp. Mà hai đứa cũng dũng cảm lắm đấy. Biết sai và nhận lỗi thế là quý rồi!

Nói rồi, bác chỉ tay vào góc cửa đang để một rổ ổi to, quả nào quả nấy tròn như quả trứng gà, chín vàng và bảo chúng em mang về. Hai đứa cười tít mắt, cảm ơn bác rồi mang rổ ổi về nhà.

Qua sự việc này, em nhận ra rằng, chúng ta cần phải dũng cảm nhận lỗi nếu mình làm sai. Như thế thì ta sẽ được tha thứ.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 15

Hùng là người bạn thân của em, chính cậu ấy là tấm gương về lòng dũng cảm mà em luôn quý mến và cố gắng học tập.

Lần đầu tiên Dũng khiến em vô cùng thán phục về sự dũng cảm, là chuyện đã xảy ra từ hai năm trước. Hồi đó, chúng em thường cùng nhau chơi bóng với các bạn trong xóm ở bãi đất trống gần nhà văn hóa. Cạnh bãi đất trống là nhà của một bác thợ mộc rất khó tính. Bác ấy có vẻ ngoài cao lớn với bộ râu xồm xoàm, vẻ mặt đỏ lừ, dữ tợn. Bác thường xuyên quát mắng chúng em khi nghe tiếng cười đùa làm ồn vào chiều muộn. Vì thế, ai cũng sợ bác ấy lắm. Cứ lúc nào thấy bác đi làm về, là cả hội ngừng chơi ngay.

Một lần nọ, khi đang chơi bóng, Dũng lỡ chân sút mạnh, làm bóng bay lệch về phía nhà bác thợ mộc, và làm vỡ chậu hoa thủy tiên trên bục trước sân. Thấy vậy, chúng em vô cùng hoảng sợ và bỏ chạy về nhà. Sau đó, em có sang gặp Dũng, cậu ấy sợ lắm. Em liền đề nghị Dũng hãy giấu chuyện đó đi, chỉ cần không ai nói thì bác thợ mộc sẽ không biết được đâu. Thế nhưng Dũng chỉ im lặng. Rồi chiều hôm sau, em vô cùng bất ngờ khi thấy Dũng một mình vào sân nhà gặp bác thợ mộc. Trước vẻ mặt đáng sợ của bác ấy, Dũng run run thú nhật lỗi của mình và xin lỗi bác. Chao ôi, hành động dũng cảm ấy của Dũng đã khiến em vô cùng bất ngờ và thán phục. Cậu ấy đã vượt lên nỗi sợ của mình, để thừa nhận lỗi sai của bản thân trước con người mà ai cũng sợ sệt. Và điều khiến em bất ngờ hơn nữa là, bác thợ mộc đã gật đầu và nhẹ nhàng xoa đầu Dũng. Bác ấy khen Dũng là một cậu bé dũng cảm và trung thực. Điều đó khiến cho chúng em có thêm cái nhìn khác về cả Dũng và bác ấy.

Từ ngày hôm đó, Dũng trở thành người anh hùng nhỏ trong lòng em và các bạn. Chính em cũng tự nhủ mình, rằng phải dũng cảm hơn, biết thừa nhận những lỗi lầm của mình chứ không nên tìm cách lảng tránh nó.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 16

Khi ai hỏi em về một tấm gương dũng cảm, em sẽ nhớ ngay về bác Hải – người hàng xóm đáng kính của mình.

Bác Hải là một người thợ làm vườn rất mát tay. Vườn hoa của bác lúc nào cũng tươi tốt và là nơi cung cấp hoa tươi cho các cửa hàng trong thị trấn. Một ngày nọ, khi bác ấy đang trên đường về nhà sau khi đi giao hoa, thì bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông hung dữ đang cố tình đánh đập một em nhỏ. Thế là, bác Hải liền dừng xe chạy lại can ngăn. Tuy người đàn ông kia đang say rượu và hung dữ vô cùng nhưng bác ấy không hề chùn bước. Bác Hải tiến lại từ đằng sau, cầm tay người đàn ông hung dữ và kéo ông ta ra xa đứa trẻ tội nghiệp. Rồi bác Hải đè hắn xuống đất, khống chế hắn. Trong lúc đó, bác bị hắn đánh vào chân rất mạnh, nhưng vẫn quyết không buông tay. Lúc này, mọi người xung quanh cũng liền chạy lại, giúp bác đưa người đàn ông say rượu về nhà. Sự dũng cảm của bác Hải hôm đó khiến ai ai cũng nể phục.

Còn với em thì bác ấy chính thức trở thành một người anh hùng đích thực!

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 17

Câu chuyện “Đeo lục lạc cho mèo”

Soạn bài Đẽo cày giữa đường, Ếch ngồi đáy giếng, Con mối và con kiến | Hay nhất Soạn văn 7 Kết nối tri thức

Một gia đình chuột đang sống trong sợ hãi khi con mèo cứ săn chúng cả ngày lẫn đêm. Mệt mỏi vì lo sợ cho cuộc sống mỗi giây, chúng đã quyết định cố gắng và nghĩ ra một kế hoạch. Sau một thời gian, một trong những con chuột trẻ đã đưa ra một ý tưởng thông minh.

Con chuột đề nghị rằng chúng sẽ buộc một cái chuông quanh cổ của con mèo, nên có thể nghe thấy khi con mèo đến gần, khi đó có thể trốn con mèo. Tất cả chuột đều đồng ý, ngoại trừ con chuột lâu đời nhất, khôn ngoan nhất. Các con chuột già cho rằng đó là một kế hoạch tốt về mặt lý thuyết, nhưng “ai sẽ là người đi đeo chuông cho mèo?”

Bài học: Thực hiện thì lúc nào cũng quan trọng hơn ý tưởng

Ý tưởng là rất cần thiết để giải quyết vấn đề, nhưng cần thiết hơn là biết cách thực hiện. Khi bạn tưởng tượng ra một ý tưởng cho công việc hay cái gì khác, phải luôn luôn biết cách thực hiện trước khi đưa ra ý kiến. Nếu không có cách nào tốt để thực hiện ý tưởng đó, thì phải xin lời khuyên, đừng bao giờ khoe khoang ý tưởng của bạn cho đến khi thực sự sẵn sàng cho lúc bắt đầu.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 18

Một hôm, tại một trường tiểu học. Mai đang chơi vui cùng các bạn. Bỗng nhiên, My ra bảo với Mai rằng:”Tớ đã dõi theo cậu rất lâu rồi, mình làm bạn thân được không?”

Được chứ- Mai nhanh nhảu đáp.

Từ đó, Mai và My chơi rất thân mật.Nhưng, vào một hôm. My và Mai đang chơi với nhau. Thì Đào ra bảo My rằng:”Cậu với Mai là bạn thân hả? Mà sao hai đứa cứ quấn quít nhau như mèo với chuột vậy?”

Không phải đâu, đấy là bạn chơi thôi!-My đáp với vẻ tựu nhiên.

Nghe vậy,Đào lại qua chơi với Nhi. Thì Mai hỏi My với vẻ khá tức giận:

-My! Sao cậu lại bảo với Đăng là tớ không phải bạn thân cậu. Mà rõ ràng tớ là bạn thân cậu mà?

My nói với vẻ chính chắn:”Cậu chưa nghe câu”Trời giấu, trời mang đi” hay sao vậy? Tớ phải nói thế. Chứ Đào bạn ấy là bạn thân cũ của cậu. Thì tớ mà nói ra cậu ấy càng dành bạn thân của tớ hả?”

Nghe xong, Mai giận dữ bỏ về. Đến ngày mai, Mai thấy My đang nói chuyện rất than mật với Đăng. Mai ra nghe lén cuộc nói chuyện của My và Đăng. Họ nói:”Cậu làm bạn thân của tớ nhé, tớ muốn làm quen với cậu. Chứ Mai bạn ấy cũng không thể hiểu về tình bạn thân của tớ đâu! Đăng đồng ý ngay”

Mai rất buồn. Rất hối hận vè chuyện ngày hôm qua.Về nahf Mai cứ lẩm bẩm nói:” Giá như mình nghe câu nói của My còn hơn.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 19

Nếu có người hỏi rằng ai là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngần ngại trả lời: – “Bạn thân nhất của tôi là Hiền”.

Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên tôi gặp Hiền. Hôm ấy là buổi học đầu tiên. Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh vội vã xếp hàng vào lớp. Còn tôi, vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng hỏi:
– Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây?

Tôi quay lại. Một cô bé tóc hung hung, người khẳng khiu, vẻ mặt hiền lành đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi mới xin vào học lớp 4A. Nghe xong, bạn ấy reo lên vui vẻ:
– Nào! Bạn hãy theo mình. Tên bạn là gì? Còn tên mình là Hiền.

Nói rồi Hiền kéo tay tôi đi. Vào lớp, Hiền giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt làm quen đầy thiện cảm.

Sau mấy tháng cùng học, tôi nhận ra Hiền học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10 của Hiền làm cho cả lớp phải mến phục. Với tôi, Hiền sẵn sàng giúp đỡ và bênh vực.

Bỗng nhiên, hai hôm liền Hiền không đi học. Tôi tìm đến nhà Hiền. Nhà cửa trống tuềnh trống toàng, mẹ Hiền ốm nằm thiêm thiếp trên giường. Bác cố ngồi dậy trò chuyện với tôi. Bác cho biết là Hiền đi mua thuốc. Hôm nay, tôi mới biết gia đình Hiền rất nghèo. Quanh quẩn chỉ có hai mẹ con vì bố bạn ấy công tác xa tận trên Tây Bắc. Mẹ ốm, Hiền phải ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ Hiền kể rằng ngoài việc đi học, Hiền còn phải làm phụ mẹ. Sáng nào Hiển cũng dậy sớm giúp mẹ dọn hàng ra chợ. Tôi chợt nhớ một hôm đi học về, Hiền tủm tỉm nói: “Sau này mình sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ”. Vất vả thế mà Hiền vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi.

Hiền ơi! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi đầy đủ điều kiện học tập mà lại lười học. Hiền đã giúp tôi thấm thía thêm nhiều điều lắm. Đi với Hiền, bao giờ tôi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tôi cao hơn bạn ấy nửa cái đầu.

Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Hiền, tôi thấy mắt cay cay. Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Hiền lắm. Hiền đặt vào tay tôi một bọc ổi to tướng và dặn:
– Oanh cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé!

Tôi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Hiền khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 20

Vào năm 1996, nữ diễn viên múa ballet chuyên nghiệp đầy hứa hẹn Ma Li đã bị mất cánh tay phải trong một tai nạn giao thông. Cuộc sống của cô đã không còn như xưa nữa, người bạn trai của cô không thể chịu được nghịch cảnh này đã bỏ cô ra đi. Cô đã tìm đến cái chết nhưng chính tình yêu thương của cha mẹ đã kéo cô trở lại. Rồi Ma Li đã tìm được nghị lực để sống.

Ma Li đã học cách để có thể tự làm được mọi việc: viết, chải đầu, nấu ăn, mặc quần áo… Cô đã học cách để sao cho không phải lệ thuộc vào người khác nữa.

Năm năm sau tai nạn, với niềm đam mê đầy nhiệt huyết Ma Li đã trở lại sân khấu. Cô đã tìm được người bạn đời, Tao, và cả hai cùng làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật biểu diễn. Năm 2004 dịch bệnh SARS bùng phát ở Trung Quốc và tất cả các rạp hát phải đóng cửa. Công việc của đôi vợ chồng trẻ bị phá vỡ và họ quyết định chỉ mình Ma Li theo đuổi con đường nghệ thuật mà thôi. Rồi trong một đêm tuyết lạnh, khi cả hai đang chụm đầu chờ đợi bình mình, Ma Li bỗng cảm thấy khao khát được cùng nhảy múa trên tuyết với Tao. Cô đã từng dùng điệu nhảy để kể câu chuyện của mình cho Tao nghe nhiều lần trước, nhưng lần này sau khi điệu nhảy kết thúc, Tao chợt nhận ra đây chính là điều độc đáo trong nghệ thuật biểu diễn của cô.

Tháng 9 năm 2005, Ma Li gặp Zhai Xiaowei, một vận động viên xe đạp Olympic đặc biệt 21 tuổi. Lúc Zhai lên 4, anh đã bị ngã xuống từ một chiếc máy kéo và mất đi chân trái. Lúc đó cha Zhai đã hỏi: Bác sĩ sẽ cắt bỏ một chân của con, con có sợ không? Zhai đã không thể hiểu hết được sự thật nên trả lời: Không. Cha Zhai lại hỏi: Con sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thách thức trong cuộc sống, con có sợ không? Zhai hỏi lại: Khó khăn, thách thức là gì? Chúng có ngon không? Cha cậu cười trong nước mắt: Có, nó giống như những viên kẹo của con vậy. Con sẽ phải ăn chúng một lúc nào đó trong đời. (Nói rồi cha cậu chạy ra khỏi phòng với đôi mắt đẫm lệ). Lần đầu tiên khi Ma Li nói với Zhan về kế hoạch múa cho cậu, Zhai không thể hiểu nổi sao cậu có thể múa được, vì trước đó cậu chưa bao giờ múa, nhưng rồi cậu cũng đồng ý thử.

Ma Li, Tao và Zhai đã trải qua những đợt huấn luyện chuyên sâu và tập dượt suốt hơn một năm, ngày này qua ngày khác, từ 8 giờ sáng tới 11g khuya. Hầu hết chúng ta thật khó mà tưởng tượng ra những khó khăn, thách thức mà họ phải đối mặt. Biết bao quyết tâm họ đã phải bỏ ra để có được buổi biểu diễn. Zhai đã đánh rơi cô cả hàng ngàn lần. Ma Li và Zhai Xiaowei là cặp đôi khuyết tật đầu tiên đã tham gia cuộc thi múa quốc gia CCTV và họ đã chiếm được con tim của hàng triệu khán giả.

Với sức mạnh và lòng kiên trì chúng ta có thể làm được mọi thứ!

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 21

Nam là một học sinh trường miền núi. Đầu học kì hai lớp bốn, cậu đạt điểm tuyển vào đội tuyển học sinh giỏi và được triệu tập học tập trung tại lớp bồi dưỡng của huyện để chuẩn bị kì thi học sinh giỏi tỉnh: Khó khăn mà Nam vượt qua không phải là nhỏ.

Nhà Nam rất nghèo. Mờ sáng, ba mẹ cậu đã vác cuốc lên rẫy, tối mịt mới về. Nam học buổi sáng theo chương trình bình thường ở trường Tiểu học miền núi. Buổi chiều Nam học lớp bồi dưỡng của huyện. Huyện cách nhà Nam hai mươi mốt ki-lô-mét. Không một ai đưa đón cậu vì nhà cậu không có phương tiện, xe cộ gì cả. May thay, có một tuyến xe bus từ xã cậu ở về huyện, mỗi ngày xe chỉ chạy bốn chuyến. Thế là vượt qua tất cả trở ngại vì thiếu thốn mọi phương tiện, Nam học xong chương trình ở trường, cậu về nhà ăn nhanh bữa cơm trưa rồi chạy vội ra bến xe bus. Một giờ trưa, cậu đã có mặt tại lớp học. Cậu phải đến sớm như vậy vì không có chuyến xe nào khác cả. Thời gian chờ đến giờ học, cậu ngồi ôn bài. Buổi học kết thúc, Nam vội vã chạy ra bến xe bus. Cậu trở về nhà bằng chuyến xe lúc mười bảy giờ của phố huyện. Không chỉ khó khăn về mặt xe cộ. Nam còn thiếu thốn rất nhiều thứ: sách vở, giấy bút… Nam tiết kiệm và tận dụng từng mảnh giấy, dù chỉ bé bằng bàn tay. Lớp học bồi dưỡng của huyện kéo dài hơn hai tháng. Nam đã có kết quả kì thi tỉnh của cậu: Nam đạt giải ba học sinh giỏi tỉnh. Tinh thần vượt khó và thành tích của Nam trong một hoàn cảnh khó khăn như vậy thật đáng khâm phục.

Tổng kết năm học, bạn Hồ Kì Nam, học sinh trường Tiểu học miền núi huyện em nhận hai phần thưởng: phần thưởng học sinh giỏi ở lớp và phần thưởng học sinh giỏi tỉnh. Cậu nhận được học bổng một năm do một công ty ở quê em tài trợ. Nam là tấm gương sáng cho tất cả học sinh chúng em noi theo. Buổi phát thưởng được tổ chức long trọng tại hội trường Ban giáo dục huyện. Ra về, em vẫn nhớ mãi khuôn mặt rám nắng, vầng trán cao và đôi mắt sáng của Nam rạng rỡ trong cờ, sao, hoa, bằng khen và đèn màu lễ đài.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 22

Trong lớp tôi trước đây, Hùng là người có chữ viết xấu nhất lớp. Các bài làm của bạn ấy lúc nào cũng bị trừ điểm. Có nhiều chữ không đọc được. Các thầy cô đều nói: Chữ của Hùng chẳng khác nào “hàng rào ấp chiến lược”. Vậy mà bây giờ không chỉ so với trong lớp mà ngay cả toàn khối, không cỏ nét chữ của bạn nào sánh được.

Đúng như câu tục ngữ đã nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Hùng thường tâm sự với tôi: “Có được những nét chữ như bây giờ, mình phải trải qua một quá trình khổ luyện hết sức vất vả. Mình còn nhớ lại, vào một buổi tối, cô giáo chủ nhiệm đến chơi nhà, trao đổi với bố mẹ mình về chữ viết của mình. Sau khi cô ra về, bố mẹ gọi mình lại nói chuyện. Bố quy định: “Bắt đầu từ sáng mai trở đi mỗi ngày con viết cho bố một bài chính tả trong sách giáo khoa. Ngày nào bố cũng kiểm tra”. Thế rồi mình bắt đầu vào trận.

Những ngày đầu thật vất vả, gò cho được một chữ đúng nét, ngay hàng thẳng lối đâu phải dễ dàng đối với mình. Nhiều khi viết cứng cả tay, chuột rút đau không thể tưởng. Có những bài phải viết ba bốn lần mới xong. Tháng đầu tiên quả là cực hình đối với mình. Nhiều lúc tưởng phải liều, bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến lời cô giáo nhắc nhở và nhất là nhìn nét mặt mẹ buồn buồn khi cầm những quyển tập của mình lên xem.

Rồi bố mình nữa, bố rất nghiêm khắc. Viết chưa xong, chưa đạt yêu cầu thì không được bước ra khỏi nhà nửa bước. Nghĩ cho cùng cô giáo hay bố mẹ nhắc nhở hay bắt buộc mình cũng chỉ vì sự tiến bộ của mình mà thôi. Nghĩ thế mà mình vui vẻ luyện tập. Tháng sau, chữ viết của mình tiến bộ trông thấy. Rồi suốt cả ba tháng hè năm lớp Ba mình đều thực hiện đều đặn lịch rèn luyện chữ viết. Mỗi lần Viết xong, ngắm thấy những dòng chữ đều tắp, mình cứ muốn ngắm mãi và thầm cám ơn bố mẹ thầy cô đã cho mình những nét chữ mềm mại, đẹp đẽ như bây giờ.

Chuyện về sự kiên trì tập luyện chữ viết của Hùng là vậy đó. Hùng đã trở thành một tấm gương cho lớp tôi và cả toàn tường noi theo: “Có công mài sắt, có ngày nên kim .

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 23

Đầu năm lớp ba, ba mẹ chuyển công tác nên em cũng phải chuyển trường lên thành phố học. Em được xếp vào lớp ba một, là lớp bồi dưỡng học sinh năng khiếu của trường, cuộc chiến đấu kiên trì vượt khó của em bắt đầu từ đây.

Ở trường huyện, em đã là học sinh giỏi nhưng chưa phải là học sinh năng khiếu. Mặc dù em được mẹ kèm cặp và bản thân mình tự học thêm khá tốt, em vẫn chưa thế bắt kịp các bạn ở lớp năng khiếu được rèn luyện từ lớp một. Kì thi kiểm tra sát hạch đầu tiên, em xếp cuối lớp: đứng thứ hai mươi tám trong lổng số hai mươi tám học sinh. Từ bé, đi học, em chỉ xếp nhất lớp, vậy mà… Em nhìn phiếu kiểm tra, lòng buồn tủi làm sao. Một số bạn nhìn em có vẻ chế nhạo nữa. Trên đường về nhà, em miên man suy nghĩ và hạ quyết tâm phải tăng tốc học các môn Toán và Tiếng Việt. Phải chọn cho mình từng nấc tiến. Mỗi kì kiểm tra, em chọn hai bạn trước mình, lấy đó làm mục tiêu phấn đấu. Học sinh lớp năng khiếu cứ hai tuần lại có một bài kiểm tra xếp loại. Cứ hai tuần một, em tiến lên có số điểm tổng các môn bằng số điểm hai bạn xếp hạng trên mình. Muốn vậy, em phải học tập chăm chỉ, làm rất nhiều toán nâng cao, toán dành cho học sinh giỏi Olympic. Tổng kết học kì một, em xếp hạng tốt hơn: thứ mười hai trên hai mươi tám bạn. Một số bạn trước đây hay coi thường, chế nhạo em giờ đây cũng không chọc ghẹo em nữa. Em thật sự không giận các bạn ấy. Mẹ em dạy: “Chỉ có học tập giỏi, hạnh kiểm tốt mới khẳng định nhân cách của mình. Con phải học tập thật xuất sắc!”. Nhớ lời mẹ dạy và nhờ mẹ kèm cặp, chăm sóc, em tiến bộ rất nhanh. Mẹ em bận công tác, phần lớn em cũng phải tự học. Mẹ tuy không thể có thời gian giảng tỉ mỉ cho em các đề bài nhưng mẹ mang về cho em rất nhiều sách toán, tài liệu hay. Nhờ vậy, cuối năm, em xếp hạng sáu trên hai mươi tám học sinh lớp năng khiếu và lọt vào danh sách chính thức của đội tuyển học sinh giỏi Toán. Năm lớp bốn này, đội tuyển lớp em sẽ tham gia các kì thi học sinh giỏi cấp Quận, Thành phố và Quốc gia. Em sẽ cố gắng đạt thành tích tốt để thầy cô và cha mẹ vui lòng.

Nhìn lại chặng đường một năm rèn luyện tu dưỡng đã qua, em rất vui vì quá trình ấy có kết quả tốt đẹp. Nhớ những lúc mày mò tìm phương pháp giải toán, em lại thấy tinh thần dâng lên niềm hăng say học hỏi. Toán khó như thách đố em và cũng nhờ toán mà em tự học, tự rèn, có tinh thần tự chủ rất tốt. Em sẽ cố gắng học giỏi hơn nữa để có kết quả tốt trong các kì thi tới.

Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì?- Mẫu 24

Khi em chuẩn bị lên lớp ba, kinh tế gặp khó khăn, bố em mất việc ở thành phố nên cả nhà chuyển về quê nội sinh sống. Gia đình em lâm vào cảnh khó khăn khiến việc học của em cũng lắm gian nan vất vả.

Từ nhà nội đến trường không có tuyến xe cộ nào cả. Em phải đi bộ ba ki-lô-mét đường làng để đến trường. Những ngày nắng ráo còn đỡ, ngày mưa thì đường lầy lội, đất sét nhão nhoét dưới chân trơn trượt, rất khó đi. Ba em làm việc cho nhà máy gần Uỷ ban xã còn mẹ em làm kế toán cho Uỷ ban.

Ba mẹ em cũng bận cả ngày nên em phải tự chăm sóc mình, giúp bà nội trông coi đàn gà, đàn vịt, tự học và tự đến trường. Quen ở thành phố từ bé, lúc đầu em khổ sở vô cùng với việc đi bộ, nhưng dần em cũng quen. Chỉ khổ một chút là nếu trời mưa thì phải đi học sớm hơn vì đường làng trơn trượt, việc đi bị chậm lại. Một năm lớp ba trôi qua, em quen dần và ngày càng nhanh nhẹn trong mọi việc: lùa vịt vào khung rào, cho gà ăn, đi học không phiền ba mẹ đưa đi nữa. Và cái quan trọng nhất là em thấy mình trưởng thành hơn trước, không phải vì những việc khó khăn ấy mà em học tập sa sút, em vẫn học tập tốt như mọi khi. Em đã tập đi xe đạp vững vàng. Cuối năm lớp ba, em đã đi xe đạp đến trường. Em đang cố gắng rèn luyện để tham dự kì thi học sinh giỏi cấp trường và huyện sắp đến.

Hôm nay ba đi công tác thành phố về. Ba đặt lên bàn mấy quyển sách toán lớp bốn dành cho học sinh giỏi, ba nói: “Khó khăn rèn giũa con người con ạ. Ba mong con cố gắng học tập tốt”. Em thương ba quá, da ba đen sạm đi. Em sẽ cố gắng học lập để lớn lên có thể giúp gia đình, để cả nhà em sẽ có tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn.

*****

Trên đây là hơn 24 mẫu Kể một câu chuyện em được đọc (nghe) hoặc một sự việc em chứng kiến (tham gia) đã để lại cho em bài học sâu sắc. Bài học em rút ra được từ câu chuyện hoặc sự việc đó là gì? lớp 7 do thầy cô biên soạn. Hy vọng nội dung trong bài học hôm nay sẽ giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới lạ để từ đó hoàn thành tốt bài tập của mình đạt điểm số cao nhất nhé.

Đăng bởi thầy cô trường THCS Bình Chánh trong chuyên mục Học tậplớp 7

5/5 - (14 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *